Chương 1946: Có vụ làm ăn lớn rồi! (2)
Có thể thay đổi thời gian, vậy thì chắc chắn sẽ không dễ dàng để bố trí.
Cho nên số lượng sẽ không nhiều.
Phòng thời gian không nằm trên tinh cầu sự sống, Nhân tộc đã chế tạo riêng một tinh cầu nhỏ cho nó.
Bên ngoài tinh cầu sự sống số 98-1, có một vệ tinh đang quay quanh nó, nhìn từ tinh cầu số 98-1 thì trông giống như một mặt trăng vậy.
Trên đó, có một khu vực rộng lớn được bao phủ bởi trận pháp khổng lồ.
Trong đó, theo các điểm phân phối trận pháp khác nhau thì tổng cộng có 1000 gian nhà đá cổ kính nằm rải rác trên trận pháp.
Nhìn từ tinh không, toàn bộ trận pháp hùng vĩ và trang nghiêm toát ra hơi thở mênh mông.
Không biết trận pháp này đã vận hành bao nhiêu năm, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được hương vị của thời gian trên đó.
Nhậm Cường cảm thán: “Trước đây ta từng đến đây một lần cùng trưởng bối trong nhà, lần đầu tiên đến đã bị chấn động rồi.”
“Ta cảm thấy trận pháp này quá cổ xưa, cổ xưa đến mức khó tin.”
“Những gian nhà đá đó, mỗi gian đều có tuổi đời lâu hơn cả gia tộc của ta, không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm.”
“Người bố trí trận pháp này năm đó thật sự là mạnh đến mức đáng sợ.”
Quả thật rất mạnh, trận pháp có thể thay đổi tốc độ dòng chảy của thời gian thì sao có thể không mạnh cho được.
Một nghìn gian nhà đá, mỗi gian đều nằm trên điểm phân phối của trận pháp, trong nhà đá có thể hưởng thụ tốc độ dòng chảy thời gian gấp 10 lần.
Thế giới thực trôi qua một ngày thì trong nhà đá đã trôi qua mười ngày.
Cứ như vậy thì sẽ tiết kiệm được mười lần thời gian.
Trong tinh hệ trung cấp, còn có phòng thời gian cấp Chân Thần.
Tốc độ dòng chảy thời gian có thể đạt đến 20 lần nhưng phí cũng đắt hơn nhiều, sau này có thể thử.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Có thể ta sẽ ở đây một thời gian, Nhậm huynh có thể đi làm nhiệm vụ trước, chờ ta ra ngoài rồi sẽ liên lạc với Nhậm huynh.”
Nhậm Cường ừ một tiếng: “Được, vậy ta đi làm nhiệm vụ trước.”
“Cảm ơn Nhậm huynh.”
“Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ như vậy có gì mà phải cảm ơn. Ngươi như vậy là quá khách sáo rồi, có chuyện gì thì cứ liên lạc với ta. Chuyện khác ta không giúp được nhưng về đại thế giới ta vẫn có một chút hiểu biết.”
Nhậm Cường vẫy tay một cách sảng khoái rồi quay người rời đi.
Hắn ta cũng phải đi làm nhiệm vụ, lần này bọn ác ma đột ngột xâm lược đã phá vỡ nơi an nhàn của các siêu thần giả.
Vốn tưởng cảnh giới Siêu Thần không cần phải ra chiến trường, vì chiến trường thực sự cách bọn họ rất xa.
Ngay cả khi đạt đến cảnh giới Chân Thần, nếu hắn ta chỉ an tâm làm nhiệm vụ thì cũng không cần phải đối mặt với sự nguy hiểm trên chiến trường.
Nhưng thực tế không phải như vậy, khi chiến tranh thật sự đến, không ai có thể trốn thoát được.
Khi dị tộc đánh vào lãnh thổ, cho dù là những siêu thần giả ngay cả pháo hôi cũng không bằng như bọn họ cũng phải ra trận chiến đấu.
Nếu bọn họ không đủ, ngay cả những bán siêu thần được coi là người bình thường cũng cần phải ra chiến trường.
Tuyết lở ập đến, không một bông tuyết nào là vô tội.
Tuy mạng lưới Nhân Hoàng vẫn chưa khôi phục nhưng rất nhiều người đã nhận được thông tin.
Các siêu thần giả bắt đầu dốc toàn lực tu luyện, cố gắng làm các nhiệm vụ.
Chỉ khi thực lực trở nên mạnh mẽ thì mới có thể sống sót trong đại thế giới.
Cảm giác nguy cơ dâng trào.
Dường như bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn.
Đối với điều này, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy rất tốt, hắn luôn có cảm giác cấp bách nhưng Nhân tộc trong đại thế giới dường như không giống như hắn, nhàn nhã hơn nhiều.
Lần này, vừa vặn có thể khiến bọn họ cảm nhận được áp lực.
Lâm Mặc Ngữ bay vào trận pháp như bước vào một thế giới khác, trong khoảnh khắc bước vào trận pháp, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy cả thế giới như chậm lại.
“Âm dương tương phản...”
Khẽ lẩm bẩm, trong lòng hắn như đã ngộ ra điều gì đó.
Nhiều sự vật đều có sự phân biệt giữa trắng và đen.
Cũng như trong pháp tắc Bất Tử ẩn chứa sự sống và cái chết cực hạn.
Trong pháp tắc Thời Gian, cũng ẩn chứa hai thuộc tính đối lập là nhanh và chậm.
Trong toàn bộ trận pháp, thời gian trong phòng thời gian là thời gian nhanh, thời gian ở bên trong trôi qua rất nhanh.
Nhưng bên ngoài phòng thời gian lại là thời gian chậm.
Ở đây thời gian trôi qua rất chậm, ngay cả tốc độ di chuyển của hắn cũng bị ảnh hưởng.
Trong khoảnh khắc này, có vẻ như Lâm Mặc Ngữ đã có sự hiểu biết hoàn toàn mới về pháp tắc Thời Gian.
Pháp tắc Thời Gian rất thần kỳ, hắn có hơi xúc động một chút, muốn lĩnh ngộ pháp tắc Thời Gian.
Nhưng lời dặn dò của Chu Thiên vẫn văng vẳng bên tai, trước khi trở thành thần tôn thì đừng lĩnh ngộ pháp tắc khác.
Từ bỏ pháp tắc Lôi Điện, ngay cả pháp tắc Sát Lục bậc thứ hai cũng phải thuận theo tự nhiên.
Chỉ tập trung vào pháp tắc Bất Tử.
Lâm Mặc Ngữ tin rằng Chu Thiên sẽ không hại hắn, biết chắc chắn có lý do gì đó.
Kìm nén khao khát đối với pháp tắc Thời Gian, chờ hắn trở thành thần tôn rồi hãy lĩnh ngộ.