Chương 203: Tính năng và giá cả của Ma Vật Vực Thẳm cao thật đấy (3)
Kỹ năng: Thi Thể Bạo Liệt!
Một tiếng nổ vang lên.
Mặt đất rung chuyển, thi thể vỡ nát bay tung tóe.
Vụ nổ tạo ra những cơn gió cực mạnh, một đường thổi tới, tiếng vang vù vù.
Dưới con mắt kinh ngạc của mấy người đó, một khu vực rộng lớn đã được dọn sạch hoàn toàn.
Bên trên đều là Ma Khuyển Vực Thẳm, tất cả đều là thi thể.
Sau đó Lâm Mặc Ngữ đi về phía trước, mấy người vội vàng đi theo.
Mỗi lần đi được một đoạn, Lâm Mặc Ngữ sẽ sử dụng Thi Thể Bạo Liệt.
Chiến tuyến nhanh chóng tiến lên.
Một số lượng lớn Quỷ Khuyển Vực Thẳm đã bị giết chết, huy hiệu quân nhân trên vai Lâm Mặc Ngữ đang tỏa sáng lấp lánh.
Khi số lượng Quỷ Khuyển Vực Thẳm chết lên tới 100, ngôi sao đầu tiên đã xuất hiện trong đó.
Máy truyền tin trên cổ tay hắn gần như được đồng bộ mà rung lên.
“Công trạng tròn 100, thăng cấp thành binh nhì một sao, nhận được 1000 điểm tích lũy, 5 điểm cống hiến.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy tin nhắn trên máy truyền tin.
Hóa ra giết Ma Vật Vực Thẳm sẽ nhận được quân công, không chỉ có thể nâng cao mỗi quân hàm.
Còn có thể nhận được điểm tích lũy và điểm cống hiến từ học viện Hạ Kinh.
Hèn gì lúc đó nói muốn kiếm điểm cống hiến thì phải đến chiến trường Nguyên.
Nguyên nhân chính là đây.
Ý nghĩa tồn tại của học viện Hạ Kinh là đào tạo chức nghiệp giả ưu tú cho Nhân tộc.
Nếu chức nghiệp giả ưu tú không đến chiến trường Nguyên, không tiêu diệt Ma Vật Vực Thẳm, chẳng lẽ bọn họ còn ở lại để dưỡng lão sao?
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, 1000 điểm cống hiến, có lẽ là ổn rồi.
Ma Vật Vực Thẳm là một thứ tốt, tính năng cũng ngang bằng với giá cả.
Đã có kinh nghiệm, lại có nguyên liệu vật phẩm, còn có quân công, điểm tích lũy, điểm cống hiến.
Không thiếu cái gì cả.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Bạch Ý Viễn thì sẽ đi tiêu diệt Ma Vật Vực Thẳm.
Thứ tốt như vậy, không giết thì rất đáng tiếc.
Tiếp tục sử dụng kỹ năng Thi Thể Bạo Liệt, mỗi vụ nổ đồng nghĩa với việc một lượng lớn Ma Khuyển Vực Thẳm sẽ bị nổ chết.
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi, Lâm Mặc Ngữ đã nhận được 100 quân công.
Huy hiệu quân nhân vẫn luôn phát sáng, trên đó lại xuất hiện thêm một ngôi sao.
Quân hàm của Lâm Mặc Ngữ đổi thành binh nhì hai sao.
Máy truyền tin cũng theo đó lập tức rung lên.
“Quân công tròn 200, thăng cấp lên làm binh nhì hai sao, nhận được 1000 điểm tích lũy và 5 điểm cống hiến.”
Đối với những người khác mà nói, việc thăng cấp quân hàm không phải chuyện dễ dàng nhưng đối với Lâm Mặc Ngữ thì lại quá đơn giản.
Hai phần ba số Ma Khuyển Vực Thẳm bao vây phó bản đã bị Lâm Mặc Ngữ tự mình ra sức diệt sạch.
Những con còn lại vẫn đang bao vây tấn công các đội khác của Nhân tộc.
Lâm Mặc Ngữ cũng không tiện sử dụng Thi Thể Bạo Liệt nữa.
Uy lực của kỹ năng này rất lớn nhưng nó rất dễ gây ra ngộ thương.
Không chỉ ngộ thương mà còn rất dễ biến thành ngộ sát.
Khô Lâu chiến sĩ xông tới, chặt khuyển như chặt thịt, giết từng con một, hiệu suất cũng chẳng thấp.
Chẳng bao lâu sau lũ Ma Khuyển đã bị giết sạch.
Quân công đã đạt tới 272, vẫn còn cách ba sao một chút.
Tổng cộng có 242 con Quỷ Khuyển Vực Thẳm đã chết trong tay Lâm Mặc Ngữ.
Trận chiến kết thúc, rất nhiều người đã ngã quỵ xuống đất.
“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng được cứu rồi.”
“Sao lại có nhiều Ma Khuyển Vực Thẳm vậy, chẳng lẽ Vực Thẳm lại muốn tấn công ồ ạt à?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, bởi vì trong Vực Thẳm có quá nhiều chó hoang kiểu vậy.”
“Mấy trận chiến giống như thế này chắc chắn không chỉ có ở mỗi chỗ chúng ta, ở chiến trường Nguyên chắc cũng có không ít.”
“Tôi cảm thấy có lẽ quân đội trong pháo đài sẽ ra tay thôi. Nếu không thì chiến trường Nguyên quá nguy hiểm, thật sự thì đến một bước cũng khó mà đi được.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ chữa trị cho những người cần chữa trị, còn nên về thì về đi.”
Có vài người bị thương, mất cánh tay, gãy chân.
Bọn họ nhanh chóng sử dụng đá Truyền Tống để quay về, tìm Trị Liệu sư để chữa trị vết thương.
Chữa trị càng sớm thì hiệu quả sẽ càng tốt.
Lâm Mặc Ngữ thu hồi Khô Lâu rồi lại muốn quay lại trước phó bản.
Kỵ sĩ mang theo nụ cười đi tới trước mặt Lâm Mặc Ngữ: “Anh bạn trẻ, để ta tự giới thiệu, ta tên là Thạch Hưng An. Thánh kỵ sĩ, cấp 31, đến từ học viện Hạ Kinh.”
Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói: “Lâm Mặc Ngữ, cấp 23, Tử Linh pháp sư, đến từ học viện Hạ Kinh.”
Thạch Hưng An nghe thấy hắn cùng trường với mình thì nụ cười càng tươi hơn: “Hóa ra là học đệ à, không biết học đệ học khóa nào vậy?”
Lâm Mặc Ngữ nhìn đồng hồ, thấy đã qua sáng sớm: “Khóa năm nay, hôm qua mới tham dự lễ khai giảng.”
Cái gì!
Tấm khiên trong tay hắn ta vô thức rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.