Chương 204: Trạm gác cấp Địa Ngục đúng là không phải để con người đánh mà (1)
Thạch Hưng An trợn tròn mắt, không chỉ hắn ta mà cả mấy người đồng đội của y cũng trợn tròn mắt.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đúng là không thể tin được.
Họ đều là học viên của học viện Hạ Kinh, tất cả đều là đàn anh đàn chị của Lâm Mặc Ngữ.
Học viên mới bây giờ biến thái đến vậy à?
Chẳng phải học viên mới chỉ đến cấp 15 hoặc 16 thôi sao?
Sau khi tham gia chương trình truyền thống tại lễ khai giảng, được các anh chị đàn chị dạy qua một lần.
Sau đó sẽ thành thật tiếp nhận sự chỉ bảo trong học viện, chăm chỉ tu luyện, học hỏi các kỹ năng, hoàn thành nhiệm vụ.
Nhận được tư cách vào điện phó bản, sau đó đánh phó bản, luyện cấp trong điện phó bản.
Đợi đến lúc ổn rồi thì lại nhận nhiệm vụ, đến chiến trường Nguyên.
Hoặc tham gia một học viện nào đó, tham gia vào một số thí luyện gì đó.
Ít nhất cũng phải vượt qua phó bản Sa Mạc Bạo Quân thì mới được ra ngoài.
Làm gì có học viên mới nào đến chiến trường Nguyên, hơn nữa lại còn khủng bố như vậy.
Hắn ta khó khăn lắm mới có thể nuốt một ngụm nước bọt xuống: “Học đệ, chức nghiệp của ngươi là Tử Linh pháp sư à? Tại sao trước đây ta chưa từng nghe đến?”
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói: “Là chức nghiệp mới.”
Hóa ra là một chức nghiệp mới, bảo sao chưa từng nghe đến.
Cái vị đàn chị có chức nghiệp là tu sĩ trưởng lão kia cũng đi tới nói: “Học đệ, chức nghiệp của ngươi lợi hại thật đấy. Chúng ta làm quen một chút nhé, ta tên Lương Nguyệt, cấp 31, chức nghiệp là Tinh Linh trưởng lão.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Chào đàn chị.”
Lương Nguyệt hào phóng nói: “Đừng khách sáo, vừa rồi phải cảm ơn ngươi nhiều đấy. Tuy bọn ta cũng có thể phá vòng vây nhưng cũng phải tốn rất nhiều công sức, đâu có dễ dàng như bây giờ.”
Quả thực là như vậy, với năng lực của bọn họ, muốn phá vòng vây thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Chắc chắn sẽ phải trải qua một trận đại chiến.
Nói không chừng sẽ bị thương gì đó nữa.
Sự xuất hiện của Lâm Mặc Ngữ đã nhanh chóng giải quyết được nguy cơ này.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Tiêu diệt Ma Vật Vực Thẳm là trách nhiệm của chúng ta.”
Nghe thấy lời này của Lâm Mặc Ngữ, thiện cảm của Thạch Hưng An dành cho Lâm Mặc Ngữ đã tăng lên rất nhiều.
Thạch Hưng An cao giọng nói: “Lâm học đệ nói không sai, tiêu diệt Ma Vật Vực Thẳm là trách nhiệm của chức nghiệp giả chúng ta.”
“Khi ta đạt tới cấp 40, hoàn thành việc chuyển chức lần hai, ta sẽ xông vào Vực Thẳm, tiêu diệt Ma Vật trong Vực Thẳm.”
Ngoài hắn ta ra, mấy người trong đội cũng tỏ ra rất tán thành, chắc chắn là bọn họ cũng đều nghĩ như vậy.
Lương Nguyệt hừ một cái: “Nói thì dễ đấy, để đạt đến cấp 40 không khó nhưng nhiệm vụ chuyển chức lần hai lại chẳng đơn giản như vậy đâu.”
“Phó bản Địa Ngục cũng không dễ qua như vậy đâu.”
Thạch Hưng An tính tình hào sảng, xua tay nói: “Khoan hẳn vội, chúng ta kiếm tiền rồi kiếm quân công trước cái đã.”
“Trước khi giành được cấp 40 thì phải tranh thủ thăng cấp quân hàm lên trung úy đã.”
“Đợi đến lúc học được kỹ năng mới, thay thế toàn bộ thành trang bị cấp bạch kim, rồi tìm thêm một vài người nữa, chắc chắc có thể vượt qua được phó bản Địa Ngục.”
“Ta biết có một phó bản Địa Ngục, nó nằm ở biên giới của đế quốc Thần Hạ, độ khó của phó bản đó không cao, tương đối dễ vượt qua.”
Lương Nguyệt cau mày suy nghĩ: “Cái mà ngươi đang nói chính là phó bản cấp 35 nằm ở biên giới giữa nước Bồng Tử và chúng ta đấy ư?”
“Đúng vậy, chính là cái đó.”
Lương Nguyệt gật đầu: “Độ khó của phó bản đó đúng là không cao. Nhưng chức nghiệp giả của nước Bồng Tử thường xuyên đứng gác cổng, không cho chúng ta vào.”
“Vậy thì có gì mà phải lo lắng đâu chứ, một cái nước Bồng Tử cỏn con như thế mà dám chặn cửa, ta sẽ đánh hắn ta ngay lập tức.”
Thạch Hưng An rất xem thường nước Bồng Tử này.
Đế quốc Thần Hạ và nước Bồng Tử giáp nhau, chức nghiệp giả của hai bên thường xuyên xảy ra xung đột.
Phó bản mà bọn họ đang nói đến vừa hay nằm trên đường biên giới của hai nước.
Chức nghiệp giả của nước Bồng Tử thường đến chặn cửa, không cho chức nghiệp giả của đế quốc Thần Hạ tiến vào.
Cả hai cũng thường xảy ra xung đột.
Lãnh thổ của nước Bồng Tử không chỉ nhỏ hơn đế quốc Thần Hạ gấp trăm lần mà phó bản trong nước cũng chẳng nhiều, tài nguyên cũng khan hiếm.
Không giống như đế quốc Thần Hạ, phó bản cực kì nhiều, tài nguyên lại phong phú.
Chức nghiệp giả ở đế quốc Thần Hạ có nhiều sự lựa chọn hơn chức nghiệp giả ở nước Bồng Tử.
Cho nên phía chính phủ của đế quốc Thần Hạ cũng nhắm mắt làm ngơ trước vấn đề này.
Chỉ cần không xảy ra án mạng thì chút tranh chấp cỏn con đó cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Thạch Hưng An nói rất to, thu hút sự chú ý của các chức nghiệp giả khác.