Chương 205: Trạm gác cấp Địa Ngục đúng là không phải để con người đánh mà (2)
Có người nhìn sang, bộ áo quần người đó đang mặc không phải của đế quốc Thần Hạ.
Thạch Hưng An chẳng hề khách khí trừng mắt nhìn lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, không phục à, có muốn tới đánh một trận không?”
Người kia lập tức bị Thạch Hưng An dọa sợ, lùi về phía sau.
Thạch Hưng An khịt mũi khinh thường: “Tên này chính là người của nước Bồng Tử, thế mà cũng dám chọc đến nước Thần Hạ ta, đúng là ngứa da rồi.”
Trong khi đang nói vậy, mấy người bọn họ lại bắt đầu nói chuyện.
Lâm Mặc Ngữ không biết bọn họ đang nói đến phó bản nào, cũng không chen miệng vào.
Hắn chỉ đứng đó nghe, đồng thời nghỉ ngơi một chút để khôi phục thể lực.
Chuẩn bị cho phó bản tiếp theo.
Vòng phó bản vừa rồi phải chiến đấu liên tục mười tiếng đồng hồ.
Cũng không hề dễ dàng gì.
Lâm Mặc Ngữ chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng thuốc Mệt Mỏi.
Thuốc Mệt Mỏi chỉ có thể sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, không thể trở nên ỷ lại vào nó.
Từng nhóm chức nghiệp giả lại nhóm lửa trước cửa phó bản, vừa nói vừa cười.
Giống như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra vậy.
Các chức nghiệp giả ở chiến trường Nguyên đều khá đơn thuần.
Có một số chuyện cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.
Thỉnh thoảng còn có các chức nghiệp giả khác đến gia nhập vào đó.
Trong đó ngoại trừ đội của nước Thần Hạ thì còn có đội của mấy nước khác.
Phân chia người theo nước, người của đế quốc Thần Hạ tụ tập lại một chỗ, các nước khác thì mạnh ai nấy làm.
Các chức nghiệp giả của các nước khác cũng vừa mới tận mắt chứng kiến Khô Lâu của Lâm Mặc Ngữ đại sát tứ phương, ai ai cũng kính sợ Lâm Mặc Ngữ.
Thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn sang đây, nhỏ giọng bàn tán gì đó.
Nhưng đều không dám tới gần, chỉ dám duy trì khoảng cách cố định với Lâm Mặc Ngữ.
Bây giờ thi thể của Ma Khuyển Vực Thẳm đều đã biến mất.
Vùng đất rộng lớn của chiến trường Nguyên giống như một cái miệng lớn vô hình vậy, thi thể sau khi chết sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng rồi biến mất sạch sẽ.
Thạch Hưng An cũng nhóm lửa, lấy đồ ăn đã chuẩn bị trước đó ra nướng trên lửa.
Thạch Hưng An còn lấy rượu ra: “Lâm học đệ, ngươi có muốn uống một chút không?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta không uống rượu.”
Thạch Hưng An lộ ra vẻ tiếc nuối: “Đây không phải rượu bình thường, đây là rượu thuốc do người sành ăn chế tạo ra đấy, có thể xua tan mệt mỏi, tăng tốc độ phục hồi của cơ thể, sau khi chúng ta chiến đấu xong thì uống vài hớp, hiệu quả cực kì tốt.”
Lương Nguyệt đặt rượu thuốc vào tay Lâm Mặc Ngữ: “Rượu thuốc này tuy có mùi rượu nhưng sẽ không say đâu.”
Lâm Mặc Ngữ tò mò nhìn.
[Rượu trái cây ngon: thơm mát vừa miệng, có thể tiêu trừ mệt mỏi, phục hồi thể lực.]
Không cần giải thích nhiều, chỉ vỏn vẹn một câu.
Lâm Mặc Ngữ cũng chưa từng nhìn thấy thứ này trên khu giao dịch.
Nhưng hắn biết người sành ăn, người sành ăn thuộc vào chức nghiệp sinh hoạt, có thể tạo ra đủ loại món ăn ngon.
Một vài món ăn mà người sành ăn tạo ra không chỉ có hương vị thơm ngon mà còn có một số tác dụng đặc biệt.
Lâm Mặc Ngữ thử nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào, quả thực rất ngon.
Uống xong mấy ngụm, sự mệt mỏi thật sự đã giảm đi rất nhiều.
Nó có tác dụng tương tự nhưng hiệu quả lại không quá mạnh như thuốc Mệt Mỏi.
Nó chỉ giúp cải thiện và giảm bớt chứ không loại bỏ hoàn toàn.
“Đợi lát nữa chúng ta lại phải đi đánh phó bản tiếp theo, Lâm học đệ có muốn đi cùng bọn ta không?” Thạch Hưng An vừa nướng thịt vừa nhìn Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Tôi tự đánh đơn.”
Coi như đã từ chối.
Thạch Hưng An cũng biết rằng Khô Lâu của Lâm Mặc Ngữ rất lợi hại, có lẽ là thật sự có thể hoàn thành đánh đơn.
Lúc này cũng chẳng miễn cưỡng nữa: “Vậy được thôi, lần sau đừng chọn độ khó Địa Ngục, cái đó không phải dành cho con người đánh. Cho dù đội ngũ Tinh Nhuệ có do 12 người tạo thành thì cũng rất khó đánh.
“Ngươi có thể sinh tồn trong đó lâu như vậy, anh đây thật sự bái phục luôn đấy.”
Lương Nguyệt tiếp lời hắn ta: “Đúng vậy, quái vật bên trong đều có kỹ năng khống chế, phiền chết đi được. Lần trước bọn ta đến, tất cả các kỹ năng đều không thể dừng được, cứ liên tục chữa trị, mệt chết bà đây rồi!”
“Đều tại thằng cha này, trang bị không tốt, kỹ năng cũng không được, một con quái vật thôi mà cũng không xử lý được, lần trước tiến vào suýt nữa là bị giết chết luôn rồi.”
Thạch Hưng An vội vàng giải thích: “Không thể trách ta được, lúc đó ta mới cấp 29, còn chưa học đến kỹ năng của cấp 30. Hơn nữa, ta còn mặc trang bị bạc, đánh thắng được mới lạ đó.”
Lương Nguyệt khịt mũi: “Bây giờ cũng có khá hơn đâu, trạm gác cấp Địa Ngục đúng là không phải để con người đánh mà.”
Thạch Hưng An nói: “Ta còn thiếu một tấm khiên, đợi ta đánh được tấm khiên trạm gác, chúng ta có thể đến phó bản cấp 30, đánh độ khó Ác Mộng.”