Chương 2207: Giải thích cái gì, đừng mơ hồ như vậy (3)
Thậm chí hắn ta cũng hơi tin vào những lời Lâm Mặc Ngữ nói, có lẽ Lâm Mặc Ngữ thực sự đã chiến đấu vượt cấp, chân thần chém ngược thần vương.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ nói xong, xung quanh im lặng như tờ.
Những tiếng chế giễu lúc nãy đột nhiên biến mất, đám tu luyện giả xung quanh dường như đều đồng cảm với Lâm Mặc Ngữ.
Có người buột miệng nói: "Đúng vậy, lần trước ta cũng gặp hai chủng tộc đối địch, bọn hắn đều bị thương nặng nên ta đã được hời. Vậy mà trở về còn phải bị điều tra rất lâu."
"Ta cũng đã gặp chuyện tương tự, chỉ cần chém được kẻ địch mạnh hơn mình là sẽ bị điều tra."
"Không chỉ thế, ta may mắn nhặt được một thi thể cảnh giới Thần Vương, lúc mang về cũng bị điều tra rất lâu, suýt nữa là bị mất hết thu hoạch rồi."
"Đúng đấy, quân đội tra tới tra lui, còn muốn bắt bọn ta tự chứng minh trong sạch. Nhưng suy cho cùng bọn họ lại không phải trả giá gì, đúng là quá đáng."
"Có vài người mắt mọc trên đầu, không coi ai ra gì, nghĩ rằng vào quân đội thì làm cao được rồi."
Rất nhiều người đồng cảm theo, quay sang ủng hộ Lâm Mặc Ngữ.
Bỗng chốc Mạnh Cương đã có hơi căng thẳng, sao mọi chuyện lại trở thành như vậy rồi.
Sao chỉ mới vài câu đã có thể đảo ngược tình thế.
Người trước mặt này cũng khá lợi hại, nói có vài câu đã lật ngược tình thế, biến mình thành một kẻ xấu rồi.
Mạnh Cương đành gượng ép đáp: "Nếu như có thể chứng minh ngươi không gian lận công trạng, đương nhiên chúng ta sẽ cho ngươi một lời giải thích."
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười, nhìn nét mặt hòa nhã nhưng không có ý sẽ bỏ qua: "Giải thích cái gì, trước tiên nói rõ cái đã, đừng không rõ ràng như vậy."
Tim Mạnh Cương như lỡ đi một nhịp, hắn ta nhận ra rằng, hôm nay thực sự đã gặp một người khó nhằn.
Người bình thường gặp phải kiểm tra của quân đội thì sớm đã sợ mất hồn rồi, có vấn đề gì cũng đều rụt rè, căn bản là hỏi gì đáp nấy.
Làm gì có ai giống người trước mặt này, rõ ràng là đối đầu gay gắt với mình, hơn nữa từng câu từng chữ đều có lý, bản thân muốn phản bác cũng chẳng biết nói gì.
Đã đến nước này, Mạnh Cương chỉ có thể tiếp tục cắn răng cố nói: "Chẳng lẽ bọn ta còn phải lừa ngươi sao?"
Lâm Mặc Ngữ cười nói: "Có lừa hay không thì phải hỏi ngươi thôi."
Câu chuyện đột nhiên bị thay đổi, Lâm Mặc Ngữ bỗng nâng cao giọng hỏi: "Cũng có thể hỏi mọi người thử xem, quân đội từng cho các ngươi lời giải thích nào chưa?"
Vừa nói ra, đám đông lại xôn xao lần nữa.
"Không có, ngay cả một lời xin lỗi cũng chẳng có."
"Làm gì có giải thích lời nào, dán băng keo thì có!"
"Ha ha ha, bọn ta nào dám đòi lời giải thích từ họ đâu!"
"Đúng vậy, nhất định phải nói rõ ràng, đừng mơ hồ như vậy."
Lâm Mặc Ngữ nhún vai: "Dường như mọi người đều không tin các ngươi đấy."
Sắc mặt Mạnh Cương trở nên vô cùng khó coi, thân là thần vương, vậy mà trán hắn ta lại lấm tấm mồ hôi.
Cho dù đối diện với sức nóng hàng tỷ độ, hắn ta cũng sẽ không chảy mồ hôi.
Nhưng bây giờ. . .
Mạnh Cương cảm giác mình đã tìm nhầm người, người trẻ tuổi trước mặt này, căn bản không phải là người bình thường.
Nụ cười của hắn trông cứ giống như một ác ma.
Mạnh Cương quay đầu, trừng mắt với thuộc hạ của mình, như đang nói là: "Nhìn đống rắc rối mà ngươi đã gây ra cho ta đi."
Lâm Mặc Ngữ nói: "Mạnh sĩ quan đừng lãng phí thời gian của mọi người ở đây nữa, lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, nói không chừng có thể khiến người ta bỏ lỡ cơ hội."
Mạnh Cương thấp giọng đáp: "Ngươi chờ một lát."
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được một trận linh hồn lực đang chuyển động, rõ ràng Mạnh Cương đang liên lạc với người khác.
Lâm Mặc Ngữ đoán rằng, có lẽ Mạnh Cương đang xin chỉ thị từ cấp trên.
Có một số việc, sợ là hắn ta không có quyền quyết định.
"Hy vọng có thể đưa ra điều gì thực tế một chút." Lâm Mặc Nghĩ thầm nghĩ.
Những lời nói của hắn vừa rồi từng vòng móc nối với nhau, chính là muốn ép quân đội đưa ra đủ bồi thường cho mình.
Muốn điều tra mình cũng không thành vấn đề, ta sẽ hợp tác với ngươi.
Nhưng đồng thời, bồi thường một phần cũng không thể thiếu.
Hơn nữa nhất định phải là bồi thường thực tế, chứ không phải là những lời sáo rỗng, hứa hẹn vô dụng kia.
Phải chắc chắn có lời giải thích, nếu không có lời giải thích, vậy đó chính là lời hão huyền.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Mặc Ngữ, cuối cùng Mạnh Cương đã nhận được hồi đáp từ cấp trên.
Mạnh Cương nói: "Nếu như ngươi có thể chứng minh chiến lực của bản thân, vậy bọn ta sẽ trao tặng ngươi danh hiệu vinh dự."
Hú!
Bên tai vang lên những âm thanh hít khí, nhiều người trợn to hai mắt, có phần khó tin.
Lâm Mặc Ngữ đang tra cứu tư liệu, đã thấy giải thích về danh hiệu vinh dự.
Danh hiệu vinh dự là một loại danh hiệu đặc biệt mà quân đội trao cho những người không phải là quân nhân.
Sau khi có được danh hiệu vinh dự, không cần gia nhập quân đội vẫn có thể hưởng đãi ngộ và quyền lợi như một quân nhân chính quy, quân hàm cũng không chỉ đơn thuần là quân hàm.
Có thể giống một sĩ quan bình thường, được bố trí đội ngũ của riêng mình, thậm chí lãnh đạo cả một đội quân.