Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2236 - Chương 2235: Da Thú, Tin Tức Giật Gân (2)

Chương 2235: Da thú, tin tức giật gân (2) Chương 2235: Da thú, tin tức giật gân (2)Chương 2235: Da thú, tin tức giật gân (2)

Chương 2235: Da thú, tin tức giật gân (2)

Bên tai hắn vang lên tiếng rít, trước mắt hắn lóe lên một ánh lửa, ba cái đầu lâu xuất hiện trong tầm mắt.

Đầu lâu đang bốc cháy lửa hừng hực, mang theo tiếng hét chói tai, lao thẳng về phía Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ nhớ đến lời Đường Chấn từng nói, sau khi hắn đi vào lối đi an toàn thì đi vào một bí thất, trong bí thất thì gặp phải đầu lâu lửa.

Lâm Mặc Ngữ không thể xác định liệu cái đầu lâu lửa trước mặt hắn có cùng loại với đầu lâu lửa mà tiểu đội của Đường Chấn gặp phải hay không.

Nhưng chiếc đầu lâu lửa trước mặt, hắn chẳng thèm để vào mắt.

Bên cạnh hắn có một tia sáng trắng lóe lên, Khô Lâu thần tướng theo tiếng bước ra, vung mạnh chiếc rìu lớn chém về phía đầu lâu lửa.

Ở chỗ này, Lâm Mặc Ngữ đã có kinh nghiệm.

Tác dụng của pháp tắc không lớn, đòn tấn công vật lý có hiệu quả hơn bất cứ thứ gì khác. Chỉ cần sức mạnh đủ lớn thì không gì là không thể làm được.

Dưới chiếc rìu của Khô Lâu Thần chiến sĩ, ba cái đầu lâu lửa nhanh chóng bị chém vụn.

Ánh lửa rơi khắp mặt đất, đã thành từng mảnh nhỏ mà vẫn không ngừng bốc cháy.

Xem ra nó vẫn còn có thể cháy rất lâu nữa.

Lâm Mặc Ngữ không cảm nhận được hơi thở của bất kì pháp tắc nào từ trong ngọn lửa, thứ duy nhất hắn cảm nhận được là nhiệt độ cao, đủ cao để thiêu chết một chân thần.

Tiếp tục tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đi đến cuối lối đi, bên trái và bên phải ở đoạn cuối lối đi có hai phía, đều có con đường mới.

Ở chỗ cuối lối đi có một chiếc bàn cổ kính, chắc hẳn đã có thứ gì đó được đặt trên bàn, hơn nữa còn được để rất lâu, để lại vết sâu.

Trên tường treo một nửa bức tranh.

Hẳn là còn nửa bức, hơn phân nửa đã bị hủy.

Ngay cả nửa bức còn lại cũng bị hư hại nặng nề, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được, bên trong hẳn là một nhân vật. Chiếc bàn bày đồ đạc, bức tranh treo trên tường mang đến cho Lâm Mặc một cảm giác cổ quái khó tả.

Giống như đang tế bái thờ phụng cái gì đó.

Nhìn một hồi cũng không nhìn ra được gì nên hắn không nhìn nữa.

Ánh mắt nhìn sang hai bên, có thể đi một trong hai bên, phải đưa ra lựa chọn.

Lúc này, con ngươi của Lâm Mặc Ngữ hơi co lại, hắn nhìn thấy trên mặt đất ở lối bên trái cách hắn khoảng mười mét có một bộ xương trắng. Bộ xương trắng nửa dựa vào tường, không biết đã chết bao nhiêu năm.

Từ khi vào trang viên, đã nhìn thấy rất nhiều hài cốt, lẽ ra nên không sợ khi thấy chuyện kì dị.

Nhưng thi thể này thì khác, thứ nhất nó rất cũ xưa, thứ hai nó có hình người.

Tứ chi đều nguyên vẹn, ngoại trừ việc không có đầu thì những phương diện khác không có gì khác biệt với thi thể con người. Phát hiện này khiến trong lòng Lâm Mặc Ngữ chợt sinh ra nghỉ ngờ.

"Đây là người trong lâu đài cổ hay là kẻ xâm chiếm?"

Chỉ nhìn từ thi thể, không thể phán đoán ra.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ có cách. Một quả cầu lửa sáng lên, ngón tay Lâm Mặc Ngữ bắn ra một ngọn lửa Bất Tử. Thuật pháp cấp Hằng Tỉnh: Phục Sinh Vong Giả.

Ngọn lửa rơi xuống trên thi thể, cảnh tượng máu thịt vốn dĩ phải sống lại cũng không xuất hiện.

Ngược lại, thi thể hoàn toàn biến thành tro bụi trong ngọn lửa.

"Sao lại thế này?"

Lâm Mặc Ngữ sửng sốt, thế mà Phục Sinh Vong Giả lại thất bại.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại chuyện này, nhất thời có hơi hoang mang... "Có phải là do sự hỗn loạn của pháp tắc không?"

"Còn có nguyên nhân khác." Thi thể hóa thành tro bụi, ngọn lửa Bất Tử dần dần lụi tắt.

Đôi mắt sắc bén của Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy thứ gì đó trong đống tro cốt.

Đưa tay vẫy một cái, một cơn gió thổi bay tro cốt, lộ ra thứ bên dưới đống tro cốt.

Là một tấm da thú, ban đầu bị đè dưới bộ xương trắng, bây giờ nó đã bị đốt thành tro nên mới bị hắn nhìn thấy.

Có thể trải qua vô số năm tháng mà vẫn không bị hư hại, tấm da thú này không hề tâm thường.

Tuy da thú không bị tổn hại nhưng nét chữ trên đó có vẻ rất nông, thậm chí có một số chỗ đã biến mất hoàn toàn. Khi Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy những chữ trên đó, con ngươi của hắn co rút lại. "Hán ngữ cổ..."

Hắn nhận ra từ này, giống như lúc ban đầu hắn lấy được [Nguyên Thủy Phù Văn] vậy, đều là Hán ngữ cổ.

Sao Hán ngữ cổ lại xuất hiện ở đây?

Hắn không có tâm tư truy cứu đến cùng vấn đề này, bắt đầu nỗ lực giải mã những từ ở trên đó.

Chữ viết trên đó không liên tục, đứt đoạn lại lộn xôn. Lâm Mặc Ngữ có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. "Chúng ta... cuối cùng cũng đánh vào rồi."

"Nhiều Khô Lâu quá, quá nhiều..."

"Hắn ta quá mạnh, nguyên soái chết trận rồi..."

"Chúa tể cũng rơi vào thế yếu rồi..." "Ta nhìn thấy chúa tể đang hiến tế..."

"Phù... đại thế giới..."

"Điều này không thể nào... Sao hắn ta có thể mạnh như vậy."
Bình Luận (0)
Comment