Chương 431: Nguy hiểm và thời cơ là bằng hữu tốt nhất (2)
“Hiện giờ, đã rõ hết chưa?”
Bạch Ý Viễn lại bổ sung một câu: “Không chỉ dị tộc, phải cẩn thận với cả Nhân tộc. Vì lợi ích mà bọn hắn thường không phân biệt đến chủng tộc.”
Bạch Ý Viễn nói một loạt chuyện xưa từ khai thiên lập địa, Mạnh An Văn lại nói nốt chuyện xưa này cho xong.
Nếu như còn không hiểu, vậy Lâm Mặc Ngữ không phải là đồ đần thì chính là đồ ngốc.
Tóm lại, không gian thượng tầng trong chiến trường Vĩnh Hằng, là không gian hoạt động từ cấp 70 trở xuống.
Con đường không gian sẽ ngẫu nhiên mở ra, cũng sẽ có người trên cấp 70 tới không gian thượng tầng tản bộ một vòng.
Đến nơi đó không chỉ phải chú ý tới những thứ còn sót lại từ thời thượng cổ, còn phải cẩn thận với cả dị tộc.
Không phải cứ là tộc ta thì sẽ có ngoại lệ xảy ra, gặp phải trên chiến trường Vĩnh Hằng, chính là sinh tử đại địch, không có chuyện luân thường đạo lý.
Ở nơi đó, thỉnh thoảng sẽ có đủ loại chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Có lúc phó bản lại đột nhiên xuất hiện, hút ngươi vào trong đó.
Mà cũng không có quy định đẳng cấp gì, có khả năng một người cấp 40 tiến vào một phó bản cấp 60, còn là loại độ khó cấp Địa Ngục, sau đó chết rất khó coi.
Cho nên, nhất định phải mang theo bùa Trốn Thoát Phó Bản bên người.
Đồng thời, cũng có rất nhiều cơ duyên.
Không chỉ có thần vật thượng cổ, còn có một số đồ vật ngươi không ngờ tới.
Nghe nói có những kỹ năng không phải của chức nghiệp giả Nhân tộc chúng ta cũng được mang về từ nơi đó.
Thậm chí còn có người trực tiếp thức tỉnh thiên phú ở đó.
Không phải thức tỉnh lúc chuyển chức nghiệp, mà là thức tỉnh giữa đường.
Trên chiến trường Vĩnh Hằng, tất cả đều có khả năng xảy ra.
“Ta biết rồi!” Lâm Mặc Ngữ nhỏ giọng nói.
Chỗ tốt như vậy, khiến hắn rất hứng thú.
Bạch Ý Viễn ho nhẹ một tiếng: “Hiện tại ta sẽ nói điểm quan trọng nhất.”
“Tại sao ta muốn ngươi tới chiến trường Vĩnh Hằng. Ở khu vực trung tâm không gian thượng tầng, có một bí cảnh, gọi là bí cảnh Thần Tuyển.”
“Thông qua bí cảnh này, có thể thu hoạch được một tia thần tính.”
“Thần tính có tác dụng rất lớn, một trong số đó chính là có thể tăng xác suất thăng hoa chức nghiệp lúc chuyển chức nghiệp.”
“Niết Bàn Tinh của ngươi, lại thêm sự sắp xếp của ta, tối đa cũng chỉ giúp xác suất thăng hoa chức nghiệp của ngươi đạt tới sáu đến bảy phần. Mặc dù cũng không thấp nhưng vẫn không an toàn.”
“Nếu như ngươi có thể thu được thần tính, thần tính sẽ lớn mạnh theo sự thăng cấp của ngươi, như thế chí ít có thể tăng xác suất lên tới chín phần.”
“Sau nữa là trong không gian thượng tầng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một thứ gọi là phó bản [Ma Long Điện], phó bản này xuất hiện ngẫu nhiên, có thể gặp được hay không còn phải xem vận may của ngươi.”
“Nếu như tìm được, lựa chọn độ khó Địa Ngục để vượt ải. Ngươi sẽ có được một khối long tinh.”
“Long tinh có tỉ lệ thức tỉnh thiên phú, không cần cân nhắc có phải là lúc chuyển chức lần hai hay không.”
“Ngươi có thể dùng long tinh thử một chút, nếu như không được, ta lại dùng Nước Mắt Nhân Ngư giúp ngươi thức tỉnh thiên phú khi chuyển chức lần hai.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, phó bản [Ma Long Điện] này, là phó bản cấp mấy?”
Bạch Ý Viễn: “Có lúc là cấp 35, có lúc là cấp 50, nghe nói cũng có người từng thấy phó bản [Ma Long Điện] cấp 65, dù sao cũng khó mà nói trước được.”
“Năm đó lúc ta đi vào là khi phó bản cấp 40, khi đó trùng hợp rằng ta cũng đang là cấp 45, mặc dù rất khó đánh nhưng vẫn qua ải.”
Lúc nói đến đây, Bạch Ý Viễn có một ít kiêu ngạo.
Chức nghiệp giả cấp 45 đơn độc vượt phó bản cấp 40 độ khó cấp Địa Ngục, có thể đánh thắng được thì quả thực rất đáng để cao ngạo.
Phó bản độ khó cấp Địa Ngục, chức nghiệp giả hoàn toàn không có khả năng một mình vượt ải.
Mạnh An Văn từ tốn nói: “Ngươi nhớ lại lịch sử ghi chép cày phó bản của Lâm tiểu tử một chút xem, ngươi không biết xấu hổ à?”
Vẻ mặt Bạch Ý Viễn không vui: “Ngươi có thể đừng cứ luôn đạp đổ sân khấu của ta được không vậy?”
Mạnh An Văn cười ha ha: “Lời nói thật luôn làm người ta tổn thương nhất.”
Bạch Ý Viễn kêu lên một tiếng: “Lão Mạnh, ta và người cách nhau không có xa đâu nhé.”
“Không xa thì sao, chẳng lẽ ngươi lại muốn ra tay với ta?” Mạnh An Văn không sợ Bạch Ý Viễn chút nào.
Dường như đôi bằng hữu già này đã sớm hình thành thói quen đấu võ mồm, Ngược lại Lâm Mặc Ngữ cảm thấy họ rất thân thiết.
Hai người “ầm ĩ” một hồi, Bạch Ý Viễn nói: “Thế nào? Có đi chiến trường Vĩnh Hằng hay không?”
Lâm Mặc Ngữ không hề nghĩ ngợi: “Đi.”
Loại nơi như này, không đi mới lạ.
Nhất là thần tính kia, hắn nhất định phải đạt được.
Thăng hoa chức nghiệp rất quan trọng, Bạch Ý Viễn còn coi trọng đến như vậy, Mạc Vận thà rằng ép cấp độ một năm cũng quyết phải tìm được Niết Bàn Tinh.