Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 432 - Chương 432: Chiến Trường Vĩnh Hằng Hoang Vu, Gặp Lại Ma Đao Vực Thẳm! (1)

Chương 432: Chiến trường Vĩnh Hằng hoang vu, gặp lại Ma Đao Vực Thẳm! (1)
Từ đó cũng có thể thấy được mức độ quan trọng của việc thăng hoa chức nghiệp đối với chức nghiệp giả.

Cấp độ chức nghiệp tăng lên một cấp, chính là tăng lên về mọi mặt.

Lâm Mặc Ngữ cũng không biết chức nghiệp này của mình mà trở nên thăng hoa thì sẽ mạnh đến mức độ nào.

Còn có long tinh.

Có tỉ lệ trực tiếp thức tỉnh thiên phú.

Bạch Ý Viễn đã nói, nếu như đây là lần đầu tiên hắn thức tỉnh thiên phú, dùng Nước Mắt Nhân Ngư và những sự sắp xếp khác, có chín mươi phần trăm chắc chắn sẽ giúp hắn thức tỉnh thiên phú.

Nhưng nếu như là lần thứ hai, tỷ lệ này sẽ giảm mạnh, có lẽ là không tới ba phần.

Lâm Mặc Ngữ cũng không biết thiên phú hệ thống cho có được tính là thức tỉnh lần thứ nhất hay không.

Không chắc chắn được.

Nhưng có long tinh, mặc kệ có tính là lần thứ nhất hay không, đều có tỉ lệ thức tỉnh thiên phú thêm một lần nữa.

Có cơ hội thì nhất định phải lấy được nó.

“Lão sư, lúc ấy ngài dựa vào việc lấy được long tinh nên mới thức tỉnh thiên phú à?” Lâm Mặc Ngữ khiêm tốn thỉnh giáo.

Bạch Ý Viễn cười ha ha một tiếng: “Đúng vậy, ta dùng long tinh nên đã thức tỉnh thiên phú thứ hai.”

“Mà còn là thiên phú rất mạnh!”

Bạch Ý Viễn tỏ vẻ lão tử rất trâu bò, giống như muốn nghe Lâm Mặc Ngữ hỏi tiếp.

Lâm Mặc Ngữ không hỏi nữa.

Giữa các chức nghiệp giả với nhau cũng có quy củ, có một số vấn đề không tiện hỏi quá kỹ.

Lần này, Bạch Ý Viễn lại thấy buồn bực.

Ông lặng lẽ lấy ra một lá bùa hộ mệnh lấp lánh ánh vàng.

Có rất nhiều loại, đầy đủ các loại công năng.

Nhìn ánh sáng lưu chuyển phía trên chúng, mới biết đây không phải mặt hàng cấp thấp bình thường.

“Cầm lấy cái này.”

Lâm Mặc Ngữ nhận lấy, sau đó kiểm tra qua một lượt.

“Bùa Trốn Thoát Phó Bản cao cấp.”

“Bùa Hồi Chiêu cao cấp.”

“Bùa Truyền Tống ngẫu nhiên cao cấp.”

“Bùa Khôi Lỗi cao cấp.”



“Lão sư, ngài đây là…” Lâm Mặc Ngữ không hiểu, tại sao phải cho mình những thứ này.

Bạch Ý Viễn nói: “Bùa hộ mệnh Hồi Chiêu cao cấp không phải cho ngươi, chỉ là cho ngươi mượn dùng thôi, lúc nào về thì trả ta. Cái đồ chơi này không dễ chơi, tương lai ngươi phải tự lo liệu.”

“Những vật khác là cho ngươi để bảo mệnh, bùa Khôi Lỗi cao cấp này có thể hữu ích khi ngươi nhận vết thương trí mạng. Nhưng chỉ có ba tấm, ngươi dùng tiết kiệm một chút.”

“Hai cái còn lại dùng để chạy trốn giữ mạng, chắc ngươi cũng hiểu rồi.”

“Đặt những thứ này trong túi, để đến khi vào phó bản, Không Gian Lưu Trữ không dùng được, lúc đó lại chết lặng.”

Bạch Ý Viễn dường như rất không yên lòng, dặn dò đi dặn dò lại thêm một lần.

Tóm lại chính là dặn Lâm Mặc Ngữ chú ý an toàn.

Có thể nhìn ra được, để Lâm Mặc Ngữ qua đó sớm như vậy, trong lòng ông cũng có chút thấp thỏm.

Lấy được thần tính càng sớm càng tốt, ông cũng tin tưởng thực lực của Lâm Mặc Ngữ nên mới quyết định để Lâm Mặc Ngữ tới chiến trường Vĩnh Hằng khi chỉ mới đạt cấp 30.

Hư ảnh của tháp Thần Hạ xuất hiện trong lòng bàn tay Mạnh An Văn.

Bay vèo đến giữa không trung, sau đó phóng to ra.

“Chuẩn bị kỹ càng, sắp phải đi rồi!”

Sau khi Mạnh An Văn quát khẽ một tiếng, một vệt sáng rơi vào trên người Lâm Mặc Ngữ.

Thân hình Lâm Mặc Ngữ nhạt đi, biến mất không dấu vết trong nháy mắt.

Sau khi tiễn Lâm Mặc Ngữ, Bạch Ý Viễn trầm giọng nói: “Đưa ta tới pháo đài số một.”

Mạnh An Văn hiểu ý của Bạch Ý Viễn.

Điện Hồn Thiêng trong pháo đài số một, có ấn ký của Lâm Mặc Ngữ ở đó, có thể cảm ứng được tình hình của Lâm Mặc Ngữ.

Biết suy nghĩ trong lòng Bạch Ý Viễn, không nói thêm gì, trực tiếp đưa ông đến pháo đài số một.

Tiểu viện Bạch Thần trở nên yên tĩnh một lần nữa.

Hư ảnh của tháp Thần Hạ biến mất, Mạnh An Văn tiếp tục nhắm mắt lại.

Lúc này, gió dừng, âm thanh biến mất, rơi vào yên tĩnh.

Chiến trường Vĩnh Hằng cũng không đến nỗi tối đen như mực.

Không biết ánh sáng chiếu xuống từ nơi nào.

Có đủ các loại màu sắc, quanh quẩn xen kẽ trên không trung.

Cuối cùng biến thành một loại màu sắc vô cùng đặc biệt.

Có hơi lờ mờ, có hơi phiếm hồng, vài phần giống ráng đỏ lúc chiều tà nhưng tối tăm hơn.

Nơi này không có sao trời, không có mặt trời mặt trăng, chỉ có những luồng sáng không biết từ đâu chiếu tới sáng lóe lên khỏi mặt đất.

Trong không khí tràn ngập mùi vị phức tạp.

“Có mùi máu tươi nhưng cũng có mùi vị của linh hồn.”

Bên tai có tiếng gió, trong tiếng gió có tiếng kêu thảm thiết, tiếng gầm thét, tiếng cười the thé.

Đó là âm thanh của thời đại trước vẫn còn lưu lại cho đến tận hôm nay.

Trong lòng bàn tay bốc cháy lên Ngọn Lửa Linh Hồn, phát ra một loạt âm thanh đôm đốp.

Âm thanh biến mất.

Ý niệm của những linh hồn còn lại bị thiêu đốt hoàn toàn.

“Nơi này rất kỳ quái!”

Lâm Mặc Ngữ mặc Áo Giáp Hài Cốt lên người.

Ở đây, hắn không dám chủ quan.

Lấy 3000 điểm thể chất làm nền tảng của thuộc tính, tiến hành thiên phú tăng trưởng lên 40 lần.

Tương đương với Áo Giáp Hài Cốt được tạo thành từ 12 vạn điểm thể chất, miễn trừ tất cả trạng thái dị thường, bảo vệ an toàn đầy đủ cho Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ không biết rằng Mạnh An Văn đã chọn lựa một nơi tương đối an toàn cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment