Chương 724: Không có chức nghiệp hoàn hảo, chỉ có chức nghiệp giả hoàn hảo (2)
Nhưng lần này thì hoàn toàn không cần thiết.
Không chỉ bọn họ cảm thấy kỳ lạ mà ngay cả những vị đạo sư, quân đội dẫn đội đang chờ bên ngoài cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ đã đợi hơn mười ngày nhưng không hề có chút động tĩnh gì từ tháp Thần Hạ.
Những đợt thí luyện trước đây cũng chỉ kéo dài hai ba ngày.
Hơn nữa những kẻ thất bại sẽ rút lui giữa chừng.
Rốt cuộc lần này đã thay đổi quy tắc gì vậy?
Cuối cùng, có người không nhịn được gửi tin tức về.
Rất nhanh sau đó, cùng với sự bóp méo của không gian, hai vị cường giả xuất hiện ở bên ngoài tháp Thần Hạ.
Trong hai người đến, một người mặc chiến giáp quân đội, là người của quân đội, nhìn chức nghiệp thì chắc là một vị kỵ sĩ cấp Thần.
Vị còn lại là một pháp sư cấp Thần, trên pháp bào có biểu tượng của học viện Hạ Kinh, là một quan chức cấp cao của học viện.
Dù xuất thân không giống nhau nhưng hai người đều là Thần Tướng.
Khoảnh khắc hai người xuất hiện, một luồng khí mạnh mẽ bao trùm toàn bộ khu vực này.
Tất cả học viên có mặt ở đây đều cảm thấy khó thở.
Hơi thở của bọn họ mạnh đến mức gần như có thể cạnh tranh với nhau trong tháp Thần Hạ, khó phân cao thấp.
Cường giả cấp Thần!
Bốn chữ này hiện lên trong tâm trí tất cả mọi người.
Là cường giả cấp Thần chân chính, chỉ là không biết hai vị đại thần tôn kính này là ai.
Không phải vị cường giả cấp Thần nào trong đế quốc Thần Hạ cũng đều có tiếng tăm như Bạch Thần, có những người không ai biết đến nhưng sức mạnh của họ thì không thể xem thường.
Cho đến nay, không ai biết rốt cuộc trong đế quốc có bao nhiêu vị cường giả cấp tôn thần.
Đế quốc chưa từng công bố với thế giới bên ngoài, liệt kê rõ ràng thì chỉ có hơn mười người.
Nhưng ai cũng biết chắc chắn không chỉ có vậy.
“Hình như ta đã gặp vị pháp sư cấp Thần này rồi, hình như là phó viện trưởng tiền nhiệm của học viện.”
“Đúng vậy, phó viện trưởng Hạ Bác Giản đã từ chức vào ba mươi năm trước, không ngờ phó viện trưởng Hạ Bác Giản lại là một pháp sư cấp Thần.”
Lúc này Hạ Tuyết cảm thấy hơi kỳ lạ, lẩm bẩm nói: “Sao lại là ông ấy?”
Tả Mai kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Tuyết nói: “Ta đã từng gặp ông ấy rồi, mấy năm trước ông ấy đến nhà ta, phụ thân của ta gọi ông ấy là gia gia.”
Phong Tu và Tả Mai đồng thời sững sờ.
Phong Tu thở dài: “Thật không ngờ, thế mà ngươi là hậu duệ của gia tộc cấp Thần.”
Hạ Tuyết nói: “Ta cũng không biết, phụ thân của ta chưa từng nhắc đến mấy chuyện này với ta.”
Có lẽ bên trong có một vài lý do đặc biệt không muốn người khác biết, Phong Tu và Tả Mai cũng khôn ngoan không hỏi tiếp nữa.
Sau khi hai người xuất hiện, vị kỵ sĩ cấp Thần của quân đội bay về phía tháp Thần Hạ.
Tháp Thần Hạ tỏa ra sức mạnh mạnh mẽ, chặn hắn ở bên ngoài.
“Bạch Thần, mời ra gặp mặt!” Hắn cao giọng nói.
Trước tháp Thần Hạ lóe lên một tia sáng, Bạch Ý Viễn đã bay ra ngoài.
Sự xuất hiện của Bạch Ý Viễn lập tức dấy lên sự kinh ngạc.
Thực sự là vì danh tiếng của ông quá lớn.
Trên danh nghĩa, Bạch Ý Viễn chính là người phát ngôn mạnh mẽ nhất của đế quốc.
Chiến tích của ông quá huy hoàng, được người của quốc gia khác mệnh danh là Sát thần.
Một cú thần quyền thậm chí có thể giết chết cả cường giả cấp Thần.
Bạch Ý Viễn nhìn người đến một cái: “Thì ra là Vương thần tướng, tới đây có chuyện gì sao?”
Giọng nói mạnh mẽ của ông truyền ra, vang vọng khắp chiến trường.
Nghe thấy ba từ Vương thần tướng, cuối cùng cũng có người nhớ ra người này là ai.
“Ta nhớ ra rồi, ông ấy chính là thần tướng Vương Lâm, được mệnh danh là Sát vương, cũng không kém Bạch Thần là bao.”
“Ôi chao, một vị Sát thần một vị Sát vương, thế này là muốn làm gì đây…”
“Ta cảm thấy hình như sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Giữa không trung, Vương Lâm thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi một chút, sao thí luyện tháp Thần Hạ lần này lại thay đổi quy tắc?”
Bạch Ý Viễn cười ha ha: “Ta đổi quy tắc còn cần phải báo trước với ngươi ư?”
Vương Lâm xua tay: “Đương nhiên không cần, bổn thần tướng chỉ tò mò mà thôi, dù sao phía quân đội bọn ta cũng có người ở trong đó, ta muốn biết bọn họ…”
Bạch Ý Viễn nói: “Bọn họ rất an toàn, nếu trong tháp Thần Hạ có nguy hiểm, vậy thì toàn bộ Nhân tộc sẽ chẳng có nơi nào an toàn.”
Vương Lâm nói: “Ta muốn vào xem một chút.”
Bạch Ý Viễn cười lớn: “Vương Lâm, ngươi đang nói đùa sao? Người đừng quên thân phận của mình, ngươi có tư cách tiến vào sao?”
“Năm nào cũng cho các ngươi 100 suất vào trong tháp Thần Hạ là đã đủ khách khí lắm rồi, nếu như không yên tâm thì sang năm những suất này sẽ không được cấp nữa.”
“Ngươi…” Sắc mặt Vương Lâm trở nên khó coi nhưng lại không nói được gì.
Những nguyên nhân trên chỉ có bản thân ông ta mới biết.