Chương 725: Chúng ta tìm một nơi để phân sống chết đi! (1)
Lúc này Hạ Bác Giản bay tới: “Bạch Thần đại nhân, lão phu có thể đi vào nhìn xem một chút được không? Học viên của học viện Hạ Kinh bọn ta có 400 người, lão phu có hơi không yên tâm.”
Nói không yên tâm là giả, muốn thăm dò mới là thật.
Bạch Ý Viễn vẫn lắc đầu: “Không được.”
Câu trả lời như vậy càng khiến hai người cảm thấy có vấn đề.
Hạ Bác Giản hạ giọng nói: “Nghe nói thần tướng Lâm Mặc Ngữ cũng ở trong đó, hơn nữa hắn là đệ tử của ngài, lẽ nào…”
Vương Lâm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lạnh lùng nói: “Bạch Y Viễn, chẳng lẽ ngươi…”
Thái độ đó như thể chỉ cần bất đồng ý kiến là sẽ ra tay.
Bạch Y Viễn không để ý đến ông ta: “Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nếu muốn ra tay, Bạch mỗ sẽ phụng bồi ngươi đến cùng.”
Vương Lâm cười ha ha, sát khí trên người cuồn cuộn.
Đột nhiên, một luồng sát khí khổng lồ lại thuần khiết từ trên trời giáng xuống, biến thành một thanh đao khổng lồ đánh thẳng vào đầu Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm thay đổi mạnh mẽ, nhanh chóng lùi lại.
Chút sát khí kia của ông ta chẳng là gì so với với sát khí của thanh chiến đao này.
Thanh chiến đao đầy sát khí không đánh trúng, nổ tung giữa không trung, phát ra tiếng nổ vang.
Sau đó, sát khí ngùn ngụt kia được thu hồi lại, Nghiêm Cuồng Sinh bay ra từ tháp Thần Hạ: “Tên nhãi ranh Vương Lâm kia, ngươi lại muốn bị đánh à?”
Nghiêm Cuồng Sinh không hề khách sáo chút nào cũng chẳng hề nể mặt Vương Lâm.
Sát khí trên người ông ta đang sục sôi, giống như luồng khói báo động* đâm thẳng lên trời.
(*): là một trong những hình thức liên lạc đường dài lâu đời nhất. Nó là một hình thức giao tiếp bằng hình ảnh được sử dụng ở khoảng cách xa. Nói chung, tín hiệu khói được sử dụng để truyền tin tức, báo hiệu nguy hiểm hoặc để tập hợp mọi người đến một khu vực chung.
Trời đất trở nên đen kịt, ban ngày biến thành đêm đen.
Trước đó, sau khi được Lâm Mặc Ngữ nhắc nhở, Nghiêm Cuồng Sinh đã được khai sáng, sát khí cũng trở nên thuần khiết hơn.
Năng lực chiến đấu càng mạnh hơn trước kia.
Lúc này Vương Lâm càng thêm hoảng sợ đến mức không dám lên tiếng.
Vương Lâm biết mình không phải là đối thủ của Nghiêm Cuồng Sinh, chỉ là ông ta không ngờ Nghiêm Cuồng Sinh thế mà lại xuất hiện ở đây.
Đây là một tên điên, còn điên hơn cả Bạch Ý Viễn rất nhiều.
Mặc dù Bạch Ý Viễn được gọi là Sát thần nhưng đó cũng chỉ là với thế giới bên ngoài mà thôi, với người đế quốc của mình thì vẫn vô cùng thân thiện.
Nhưng Nghiêm Cuồng Sinh thì khác, sát tính đã nổi lên thì chẳng quan tâm đó là ai mà đều ra tay giết hết.
Nghiêm Cuồng Sinh cầm đao chỉ vào Vương Lâm: “Chẳng phải ngươi muốn xin chỉ giáo sao, chúng ta tìm một nơi phân sống chết đi!”
Hở một chút là phân sống chết.
Vương Lâm thầm mắng tên này là kẻ điên, không tiếp lời.
Ông ta không dám trả lời, nếu đồng ý, làm không ổn thì cái mạng nhỏ này của ông ta sẽ phải nộp tại đây luôn.
Hạ Bác Giản cười hiền lành nói: “Nghiêm thần có chuyện gì thì mình bình tĩnh nói nhé. Bọn ta cũng chỉ là lo cho tình hình của học viên mà thôi.”
Nghiêm Cuồng Sinh cười khẩy nói: “Lo lắng cái rắm, bớt nói nhảm ở đây cho lão tử. Nói thật với ngươi, muốn vào thì không thể nhưng muốn đánh thì đánh, giết được lão tử thì cho các ngươi vào.”
Hai người lập tức đâm lao phải theo lao.
Đánh thế nào đây, căn bản không thể đánh lại.
Lúc này, giọng nói của Mạnh An Văn chậm rãi vang lên: “Viện trưởng Hạ, nếu ngươi không tin ta, bắt đầu từ năm sau tháp Thần Hạ sẽ rời khỏi học viện Hạ Kinh.”
Vẻ mặt của Hạ Bác Giản đột nhiên thay đổi, lúc này ông ta mới nhận ra ai mới là chủ nhân chân chính của tháp Thần Hạ.
Tháp Thần Hạ ngoài mặt thì thuộc về học viện Hạ Kinh, nhiều năm qua vẫn luôn như vậy.
Trong lòng ông ta rất rõ, thực ra giữa hai người là quan hệ hợp tác.
Nếu Mạnh An Văn không vui, hắn ta có thể rời khỏi học viện Hạ Kinh bất cứ lúc nào.
Tin rằng bất cứ học viện nào cũng sẽ mở đường chào đón sự xuất hiện của tháp Thần Hạ.
Nếu nói dừng lại…
Ông ta không có cái gan lớn như vậy.
Bây giờ xem ra ba vị cường giả cấp Thần đứng đầu Nhân tộc Mạnh An Văn, Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh đều đang cùng một quan điểm.
Cái tổ hợp này, ai dám động đến đây?
Hơn nữa ông ta còn biết, ngoài sự tồn tại của mấy vị cùng cấp bậc này, bọn họ cũng là bạn tri kỷ, thậm chí còn là bạn sinh tử có nhau.
Nếu thật sự đánh nhau thì đoán không chừng học viện Hạ Kinh sẽ phải bị phế mất một nửa.
Chỉ trong phút chốc Hạ Bác Giản đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó cười nói: “Là lão phu lỗ mãng, An thần chớ trách.”
Nói xong ông ta đã rút lui.
Mạnh An Văn chẳng nói thêm gì nữa, lúc này bên trên tháp Thần Hạ sáng lên.
Toàn bộ tòa tháp rung chuyển ầm ầm, trên không trung xuất hiện một tấm trận đồ khổng lồ vĩ đại.