Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 726 - Chương 726: Chúng Ta Tìm Một Nơi Để Phân Sống Chết Đi! (2)

Chương 726: Chúng ta tìm một nơi để phân sống chết đi! (2)
“Mạnh mỗ có lời muốn nói trước, trong quân đội, thần tướng của hệ các ngươi không được bước vào tháp Thần Hạ nửa bước.”

“Thần tướng Vương Lâm, hôm nay ngươi phạm quy trước, ta sẽ coi như đây là lần đầu ngươi phạm tội, cú đánh này, phạt nhỏ coi như là cảnh cáo!”

Giọng nói của Mạnh An Văn không cuồn cuộn sát khí như Nghiêm Cuồng Sinh nhưng lại khiến vẻ mặt Vương Lâm thay đổi mạnh mẽ.

Lúc này ông ta mới nhớ đến Mạnh An Văn trong ký ức của mình đáng sợ đến mức nào.

Ông ta nhớ lại Mạnh An Văn đã nắm chắc tháp Thần Hạ trong tay như thế nào.

Bây giờ ông ta không thể suy nghĩ nhiều nữa, bảo vệ cái mạng này mới là quan trọng nhất!

Thần diễm bùng lên từ trên người ông ta, ánh lửa màu tím bắn thẳng lên trời.

Sức mạnh toàn thân đều sục sôi, không sục sôi thì không được, không sục sôi là phải chết người.

Tấm khiên xuất hiện trong tay ông ta, thân là một kỵ sĩ cấp thần, một khi tấm khiên được mở ra cũng đã đủ để ngăn chặn những đòn tấn công của Ma Vương.

Nhưng bây giờ…

Ông ta không hề nghĩ đến việc bỏ trốn, hơi thở của ông ta đã bị khóa chặt, muốn trốn cũng không được.

Khoảnh khắc trận đồ được xây dựng xong, một tia sét từ trên trời đánh xuống.

Toàn thân Vương Lâm tỏa sáng rực rỡ.

Kỹ năng: Phòng Thủ Tối Đa!

Khả năng Phòng Thủ Tối Đa của kỵ sĩ mạnh đến mức nào, chính là tuyệt kỹ bảo vệ tính mạng khi ở cấp thấp.

Bây giờ ông ta đã đến cấp Thần, kỹ năng đã thăng hoa đến cực điểm càng trở nên bất khả chiến bại trong trạng thái phòng thủ tối đa.

Nhưng dù vậy, Vương Lâm vẫn cảm thấy bản thân đang bị uy hiếp đến mức bắt buộc phải chết.

Sấm sét đánh nhẹ vào người ông ta đã ngay lập tức bùng lên ánh sáng chói mắt.

Toàn bộ thành phố Hạ Kinh được chiếu sáng rực rỡ, dường như trên bầu trời lại xuất hiện thêm vài mặt trời nữa.

Trong tiếng kêu thảm thiết, Vương Lâm bay ra từ trong sấm sét, mang theo làn khói đen biến mất về phía xa.

Cho dù đã kích hoạt kỹ năng Phòng Thủ Tối Đa, ông ta vẫn bị thương nặng dưới đòn tấn công của Mạnh An Văn.

Hạ Bác Giản lau mồ hôi lạnh trên trán, sự mạnh mẽ của Mạnh An Văn hoàn toàn vượt qua dự đoán của ông ta, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Trong ký ức của ông ta, lần cuối cùng Mạnh An Văn ra tay là cách đây hàng chục năm về trước.

Vào thời điểm đó đã khiến cho cả thế giới phải khiếp sợ.

Cũng chính vào lúc đó, Mạnh An Văn đã kết thù với một vài nhân vật lớn trong quân đội.

Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn đều là thần tướng cũng có thế lực và quyền lực khá lớn trong quân đội.

Nhưng lại không hòa hợp với người của các hệ khác.

Tháp Thần Hạ đi đến đâu, thần tướng của quân đội hệ kia ắt sẽ lùi binh tránh xa.

Chuyện này, bọn họ ở cấp bậc này đều biết.

Hôm nay Vương Lâm đã bị trừng phạt vì vi phạm quy tắc.

Chuyện đã đến hôm nay, cho dù ba người Mạnh An Văn muốn làm gì, ông ta cũng chỉ có thể đứng nhìn, thậm chí còn không thể can thiệp vào.

Nhìn thấy Vương Lâm rời đi một cách nhếch nhác như vậy, Nghiêm Cuồng Sinh nhe răng cười: “Đúng là phế vật, lúc trước đã phế rồi giờ còn phế hơn.”

Bạch Ý Viễn cười ha ha: “Phế vật mãi mãi là phế vật.”

Lúc này Nghiêm Cuồng Sinh nhìn Hạ Bác Giản: “Ngươi còn chuyện gì sao?”

Hạ Bác Giản vội vàng nói: “Không có không có, hai vị đại nhân cứ bận trước đi, ta chờ ở bên ngoài.”

Nói xong, Hạ Bác Giản bay nhanh rời khỏi tháp Thần Hạ.

Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh cũng vào lại tháp Thần Hạ.

Dù bây giờ họ đang làm gì trong tháp thì Hạ Bác Giản cũng không dám nói một câu, không đắc tội nổi.

Trong lòng Hạ Bác Giản nghĩ vậy, đúng lúc lướt mắt nhìn thấy Hạ Tuyết đang đứng cách đó không xa.

Ông ta nhanh chóng chuyển hướng bay về phía Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết không ngờ Hạ Bác Giản lại tới đây, chủ động gọi một tiếng: “Gia gia.”

Hạ Bác Giản thẳng thắn nói: “Tiểu Tuyết, ngươi cũng gia nhập học viện Hạ Kinh à? Sao Đông Dương không nói với ta?”

Ý này giống như có hơi trách Hạ Đông Dương.

Hạ Tuyết còn chưa kịp nói thì Hạ Bác Giản đã thở dài nói: “Đông Dương vẫn còn trách bọn ta, cơn giận này của nó cũng lớn thật đó, đã nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn còn ghi trong lòng.”

Hạ Tuyết không tiếp lời, chuyện của đời trước nàng ấy cũng không rõ lắm.

Hạ Đông Dương cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với nàng ấy.

Hạ Bác Giản nói: “Nếu ngươi học ở học viện Hạ Kinh thì tốt rồi, có gia gia ở đây, sau này trong học viện sẽ không có người dám bắt nạt ngươi.”

Hạ Tuyết cười nói: “Gia gia yên tâm, trong trường sẽ không có ai bắt nạt ta đâu.”

Lúc này Hạ Bác Giản nhìn về phía Phong Tu: “Ngươi là người của nhà họ Phong đúng không.”

Phong Tu biết không thể giấu được nữa bèn nói: “Phong Tu tiếp kiến đại nhân.”
Bình Luận (0)
Comment