Chương 730: Mật khố hoàng thất được bảo vệ nghiêm ngặt (2)
Nếu như sau này không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ắt sẽ là một vị cường giả cấp tôn thần, thậm chí còn mạnh hơn cả mình.
Đối với một thiên tài như vậy, Hạ Bác Giản biết nên qua lại thân thiết hết mức có thể, không nên đắc tội.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Tuyết và Lâm Mặc Ngữ trò chuyện vui vẻ, Hạ Bác Giản cũng cực kì vui mừng.
Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm dễ chịu, Lâm Mặc Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy Đông Phương Dao đang duyên dáng đi tới.
Đông Phương Dao thân là công chúa, mỗi cái nhấc tay đều toát lên hơi thở đầy cao quý.
Giây phút mà nàng ta bước qua đều thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Sự xinh đẹp, cao quý của nàng ta đều toát lên vẻ quyến rũ lạ thường.
Ngay cả Hạ Tuyết và Tả Mai cùng là con gái cũng bị nàng ta thu hút.
Thậm chí rất nhiều cô gái sinh ra cảm giác tự ti khó hiểu khi nhìn thấy Đông Phương Dao.
Đông Phương Dao thướt tha hành lễ: “Đông Phương Dao tiếp kiến Giản Thần đại nhân, tiếp kiếp Lâm thần tướng.”
Tuy nàng ta là công chúa nhưng xét về địa vị, cho dù Hạ Bác Giản cấp Thần hay Lâm Mặc Ngữ thân là thần tướng thì cũng đều cao hơn nàng ta một bậc.
Công chúa chỉ là thân phận của nàng ta, không phải sức mạnh của nàng ta.
Hạ Bác Giản thấy kỳ lạ, không biết vì sao Đông Phương Dao lại đến đây.
Dòng dõi hoàng thất có hơi xa rời, cũng có hơi đặc biệt.
Thí luyện tháp Thần Hạ chưa bao giờ liên quan gì đến họ.
Tuy rằng Đông Phương Dao hữu danh vô thực ở học viện Hạ Kinh nhưng các loại nhiệm vụ và thí luyện ở học viện Hạ Kinh đều không liên quan gì đến nàng ta.
Nàng ta có con đường thí luyện của riêng mình, chỉ thỉnh thoảng sẽ mượn Điện phó bản để dùng.
Hạ Bác Giản hỏi: “Sao công chúa Dao lại đến đây nhỉ? Chẳng phải từ trước đến nay dòng dõi hoàng thất không tham gia thí luyện của tháp Thần Hạ sao?”
Trên mặt Đông Phương Dao hiện lên một nụ cười rạng rỡ, giống như đóa hồng nở rộ: “Ta đến tìm Lâm thần tướng.”
Lâm Mặc Ngữ nghi hoặc nhìn sang, không biết Đông Phương Dao tìm hắn có chuyện gì.
Đông Phương Dao nói: “Cảm ơn lần trước Lâm thần tướng đã mang ta đi đánh phó bản, chuyện ta đồng ý với Lâm thần tướng ta đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi khi nào Lâm thần tướng có thời gian rảnh.”
Suýt chút nữa Lâm Mặc Ngữ đã quên mất chuyện này, nếu Đông Phương Dao không nhắc thì có lẽ hắn cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Nhưng Đông Phương Dao đã chủ động nói thì Lâm Mặc Ngữ cũng không khách khí: “Bây giờ luôn đi.”
Nụ cười của Đông Phương Dao càng tươi tắn hơn: “Được, ta sẽ dẫn đường cho Lâm thần tướng.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Hạ Bác Giản khẽ cau mày.
Hạ Tuyết thở dài nói: “Đây chính là công chúa Dao sao? Đẹp ghê, so với nàng ấy thì ta chỉ là một con vịt xấu xí.”
Phong Tu lắc đầu: “Ngươi cũng không thua kém nàng ấy, cả Tả Mai nữa.”
Tả Mai trừng mắt liếc Phong Tu một cái: “Liên quan gì đến ta.”
Phong Tu mỉm cười ngượng ngùng, hình như hắn ta nịnh không đúng cách rồi.
Hạ Tuyết và Tả Mai cũng rất xinh đẹp nhưng nếu so với Đông Phương Dao về khí chất thì thật sự không bằng được.
Hạ Tuyết nói: “Không thể so sánh được, người ta là công chúa đấy.”
Hạ Bác Giản cười nói: “Công chúa thì sao chứ, Tiểu Tuyết cũng là công chúa nhà họ Hạ ta, thân phận địa vị đâu có thua nàng ta.”
Phong Tu gật đầu: “Tuy Đông Phương Dao được gọi là công chúa của đế quốc, thực ra cũng chỉ là công chúa của một gia tộc cấp Thần mà thôi, thân phận cũng chỉ có như vậy.”
Đừng nói Hạ Tuyết, cho dù là hắn ta, hậu duệ của kiếm sĩ nhà họ Phong, địa vị cũng sẽ không kém Đông Phương Dao là bao.
Hạ Bác Giản nhìn Tả Mai: “Nha đầu, nếu bàn về thân phận, có lẽ ngươi cao còn quý hơn cả Đông Phương Dao đấy.”
Tả Mai sửng sốt: “Sao có thể như vậy được.”
Hạ Bác Giản chỉ cười nói: “Ngươi sẽ nhanh chóng biết ngay thôi.”
Trận pháp Truyền Tống ở bên ngoài hoàng cung đế quốc sáng lên, Lâm Mặc Ngữ và Đông Phương Dao xuất hiện trong trận pháp Truyển Tống.
Tiếp đó Đông Phương Dao kết thành mấy cái thủ ấn, trận pháp Truyền Tống rung chuyển, hai người bắt đầu truyền tống lần hai, hướng vào trong cung điện.
Không có bất kỳ trận pháp Truyền Tống nào có thể trực tiếp đi vào bên trong cung điện đế quốc Thần Hạ.
Đều cần phải thông qua sự trung chuyển của trận truyền tống bên ngoài hoàng cung, hơn nữa còn cần thủ ấn đặc thù mới có thể tiến hành được.
Đây cũng là vì sự an toàn của hoàng cung.
Đông Phương Dao không hề có ý giấu giếm Lâm Mặc Ngữ, kết thủ ấn ngay trước mặt hắn.
Thủ ấn tương đương với mật mã, chứng tỏ nàng ta rất tin tưởng Lâm Mặc Ngữ.
Nàng ta cảm thấy làm như vậy có thể nhận được cảm tình của Lâm Mặc Ngữ nhưng khi thủ ấn thì thấy Lâm Mặc Ngữ không hề nhìn đến mình.
Không khỏi hơi thất vọng.
Cảnh vật bên trong hoàng cung cực kì tuyệt đẹp, có chim đẹp hoa thơm.