Chương 731: Mật khố hoàng thất được bảo vệ nghiêm ngặt (3)
Là hoàng cung của đế quốc Thần Hạ, kiến trúc quy mô cực kì lớn, chiếm một vùng đất rộng lớn.
Thậm chí trong hoàng cung còn có mấy ngọn núi nhỏ cao hàng chục mét, nghe nói là do cường giả cấp Thần đặc biệt di chuyển tới đây.
Nếu người bình thường đi tham quan bên trong thì cũng phải mất đến vài ngày.
Đông Phương Dao phát hiện Lâm Mặc Ngữ khác hẳn những người khác, rõ ràng là lần đầu tiên đến hoàng cung nhưng lại không tỏ ra kinh ngạc.
Nếu đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Tính cách Lâm Mặc Ngữ điềm tĩnh, hơn nữa cũng từng đánh sập cả mấy tòa thành trên đường đi, chẳng có được mấy tòa có thể khiến hắn kinh ngạc.
Đông Phương Dao cùng Lâm Mặc Ngữ đi vào hoàng cung, đồng thời nói: “Dòng dõi hoàng thất bọn ta đang quản lý tòa mật khố này.”
“Bên trong có vài điển tịch cổ xưa, không tìm được ở bên ngoài, ngay cả lão sư của ngươi cũng chưa từng đọc qua.”
“Ngươi phải hứa với ta, không được truyền những nội dung mà hôm nay ngươi nhìn thấy ra ngoài, kể cả lão sư của ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: “Được.”
Đông Phương Dao tin lời Lâm Mặc Ngữ lời, nói tiếp: “Ngoài việc đưa ngươi đi xem tư liệu, ta còn muốn thực hiện thêm một giao dịch với ngươi.”
“Nói thử xem.” Lâm Mặc Ngữ không đồng ý ngay, có những giao dịch có thể làm được nhưng cũng có một vài giao dịch không thể làm được.
Đông Phương Dao nói: “Trong tay hoàng thất bọn ta có một phó bản nhưng chỉ có độ khó bình thường và ác mộng.”
“Theo tính toán của phụ thân ta, có lẽ độ khó của phó bản này là cấp Địa Ngục nhưng từ trước đến nay vẫn chưa thể hoàn thành thăng cấp phó bản.”
“Ngươi có thể giúp bọn ta hoàn thành không?”
Lâm Mặc Ngữ vẫn chưa đồng ý: “Phó bản có bao nhiêu cấp?”
Đông Phương Dao nói: “Có 45 cấp, đúng lúc ngươi có thể vào.”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: “Nếu thật sự là phó bản 45 cấp thì ta có thể thử một chút.”
Đông Phương Dao vui mừng nói: “Vậy ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé, ngươi muốn điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta thì đều có thể.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Có thể làm được hay không vẫn chưa biết, về phần ta có yêu cầu gì đến lúc đó sẽ nói sau.”
“Nếu như không làm được, bây giờ ta nói cũng vô ích.”
Đông Phương Dao cười rạng rỡ: “Ta tin ngươi.”
Đi được một lúc thì cuối cùng cũng đến trước một cung điện.
Cung điện có vẻ ngoài cổ kính, trông không quá nổi bật.
Hơn nữa bên ngoài cũng chẳng có bất kì kí hiệu gì, nhìn kiểu gì cũng không đoán ra được đây là kho bí mật của đế quốc.
Đông Phương Dao gõ lên cánh cửa lớn cung điện, dùng giọng nói trong trẻo kêu lên: “Lực gia gia, là ta!”
Vài giây sau, cửa lớn cung điện từ từ mở ra, sau đó một luồng khí tức kỳ quái phả ra.
Hơi thở cấp Thần…
Không phải là mấy kiểu ngụy thần của Các Lão ở đế quốc, mà là cấp Thần chân chính.
Nhưng so với Nghiêm Cuồng Sinh và Bạch Ý Viễn thì hình như vẫn kém hơn một chút.
Thân là hoàng thất, trong gia tộc có một hai vị cường giả cấp Thần thì cũng là chuyện bình thường, Lâm Mặc Ngữ chẳng hề nghĩ nhiều.
“Vào đi.” Đông Phương Dao đưa Lâm Mặc Ngữ đi vào.
Cánh cửa lớn đóng sầm lại, đèn trong kho bí mật sáng rực, thậm chí còn sáng hơn thế giới bên ngoài một chút.
“Hóa ra là một bí cảnh.”
Lâm Mặc Ngữ phát hiện mình đã tiến vào một bí cảnh có không gian vô cùng rộng lớn.
Cổng lớn hoàng cung chỉ là một lối vào bí cảnh sau khi được cải trang.
Trong bí cảnh có rất nhiều tủ gỗ lớn nằm rải rác đây đó.
Vừa nhìn sơ qua thì trông rất lộn xộn, không hề có quy luật gì.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra hướng đặt của những chiếc tủ gỗ này rất tỉ mỉ.
Thuộc tính tinh thần của Lâm Mặc Ngữ đã vượt quá 10 vạn, vượt xa những chức nghiệp giả cùng cấp.
Thuộc tính tinh thần mạnh mẽ mang lại cho Lâm Mặc Ngữ những giác quan cực kỳ nhạy bén.
Cộng thêm trong lần thí luyện tháp Thần Hạ này hắn cũng có giao đấu với một vị Trận Pháp sư ở trong quân đội.
Hắn cũng đã có một sự hiểu biết nhất định về pháp trận.
Hắn nhạy bén cảm nhận được, thực ra những chiếc tủ gỗ này đều được đặc trên điểm nút của pháp trận.
Bầu trời và mặt đất trong bí cảnh tạo thành một pháp trận khổng lồ và đáng sợ.
Nếu tự tiện đột nhập vào thì e là sẽ trực tiếp chịu lấy sự tấn công của pháp trận.
Ẩn giấu trong bí cảnh, kết hợp thêm trận pháp cường đại, lại được trấn thủ bởi một vị cường giả cấp Thần, tòa mật khố này có thể được gọi là vô cùng chắc chắn.
Bảo vệ nghiêm ngặt như vậy càng khiến Lâm Mặc Ngữ càng cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ ở đế quốc Thần Hạ còn có người liều lĩnh chạy đến đây chịu chết sao?
Nếu để Ma Tộc Vực Thẳm tấn công đến đây thì có lẽ Nhân tộc đã bị diệt sạch, tòa mật khố này còn có thể có tác dụng gì nữa đây.
Chưa chắc Ác Ma Vực Thẳm sẽ có hứng thú với đồ của Nhân tộc.
Tạm thời Lâm Mặc Ngữ không lý giải được.