Chương 750: Thế giới Hủ Thi quỷ dị, bất tử bất diệt (2)
A!
Bên tai truyền đến tiếng hét, nước mưa rơi xuống người nàng ta, hiển nhiên đã làm nàng ta bị thương.
Một lá chắn xuất hiện trong tay Đông Phương Dao, giơ cao qua đầu như chiếc ô chắn nước mưa.
Nước mưa rơi xuống lá chắn, bốc lên từng đợt khói xanh, lá chắn đang bị ăn mòn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
“Kỵ sĩ?”
Đây là Lâm Mặc Ngữ lần đầu tiên chú ý tới chức nghiệp của Đông Phương Dao nhưng nhìn kỹ cũng không giống lắm.
Đông Phương Dao không phải là Kỵ sĩ.
Lá chắn của Kỵ sĩ không dùng như vậy.
Lâm Mặc Ngữ hiện tại đã biết kha khá về Kỵ sĩ, từng thấy qua các loại chức nghiệp Kỵ sĩ.
Hắn thầm suy nghĩ trong lòng một lúc nhưng vẫn không thể tìm ra chức nghiệp tương xứng với Đông Phương Dao.
Lá chắn nhanh chóng bị ăn mòn, không thể trụ được lâu.
Trên mặt Đông Phương Dao lộ ra vẻ lo lắng và sợ hãi.
Lúc này, nàng ta đột nhiên nhận được lời mời tổ đội của Lâm Mặc Ngữ, đồng ý không chút do dự.
Sau đó, Lâm Mặc Ngữ chỉ ngón tay, trên người nàng ta lập lòe ánh sáng trắng, Áo Giáp Hài Cốt lóe sáng, chặn nước mưa.
“Cảm, cảm ơn!” Đông Phương Dao cảm ơn Lâm Mặc Ngữ.
Nếu không nhờ Lâm Mặc Ngữ, e rằng nàng ta sẽ không chịu nổi.
Mặc dù trong Không Gian Lưu Trữ vẫn còn nhiều lá chắn nhưng có trời biết này sẽ mưa bao lâu.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ngươi còn biết gì về thế giới Hủ Thi không?”
Đông Phương Dao đáp: “Cấp bậc của ta không đủ, cấp độ không đủ, thông tin biết được rất hạn chế. Dù sao thế giới Hủ Thi cũng cực kỳ nguy hiểm, muốn rời khỏi đây sợ là sẽ rất khó khăn.”
“Phụ thân đã từng nói với ta, sở dĩ gia tộc Đông Phương bọn ta có thể trở thành chủ nhân đế quốc Thần Hạ, không phải là vì chúng ta mạnh đến mức nào.”
“Mà là gia tộc Đông Phương bọn ta đang gánh vác trọng trách trấn thủ thế giới Hủ Thi.”
“Khi đế quốc Thần Hạ vẫn chưa thành lập, thế giới Hủ Thi đã tồn tại rồi. Có một lần, Hủ Thi trong thế giới Hủ Thi muốn xông vào thế giới Nhân tộc của chúng ta.”
“Lúc ấy, một vị tiền bối trong gia tộc Đông Phương bọn ta đã dùng chính mạng sống của mình để ngăn chặn Hủ Thi.”
“Ông ấy đã hy sinh bản thân, giành lấy đủ thời gian cho Nhân tộc. Sau này, việc trấn thủ thế giới Hủ Thi đã trở thành trách nhiệm của họ Đông Phương bọn ta. Sau khi đế quốc Thần Hạ được thành lập, gia tộc Đông Phương bọn ta cũng thành quốc chủ.”
Sau khi Lâm Mặc Ngữ nghe xong, hắn lấy ra đá Truyền Tống Vực Thẳm.
Đá Truyền Tống Vực Thẳm lúc này ảm đạm không còn ánh sáng, không ngờ lại mất tác dụng.
Có thể làm đá Truyền Tống Vực Thẳm mất tác dụng, chỉ có hai khả năng.
Một là thế giới Hủ Thi được bao phủ bởi kết giới hoặc trận pháp cực kỳ mạnh mẽ, chặn tất cả vật phẩm Truyền Tống.
Hai là thế giới Hủ Thi nằm cách Vực Thẳm vô cùng xa xôi, vượt quá giới hạn của đá Truyền Tống.
Suy cho cùng, năng lượng đá Truyền Tống Vực Thẳm là hữu hạn, khoảng cách cũng bị hạn chế nhất định.
Dựa trên thời gian truyền tống từ hoàng cung đến đây, cả hai tình huống đều có thể xảy ra.
Nước mưa mang theo tính ăn mòn cực mạnh rửa sạch Đại Địa, tuy nhiên ba Hủ Thi bị đập nát lúc nãy đều không bị thương tổn một chút nào.
Thậm chí, Lâm Mặc Ngữ thấy được bọn chúng có xu hướng phát triển dưới sự gột rửa của nước mưa.
Ba cái đầu đang há miệng uống nước mưa hôi thối.
Vậy mà cơ thể chúng lại đang dần phát triển.
Chỉ sau chốc lát, bên dưới cổ chúng đã mọc ra phần thịt thối mới.
Cảnh tượng này khiến người xem sởn tóc gáy, Đông Phương Dao lại lần nữa hét lên.
Dù sao cũng là cô gái, nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ luôn cảm thấy sợ hãi.
“Hay là chúng ta rời khỏi đây đi?” Đông Phương Dao nhìn cảnh tượng rùng rợn trước mặt, trái tim run lẩy bẩy.
“Rời khỏi? Đi đâu? Đi hướng nào?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.
Bốn phía đều là mùi hôi đen kịt, không biết đi đâu cho đúng.
Đông Phương Dao nói: “Đi về hướng trung tâm. Ta nhớ rằng ở trung tâm thế giới Hủ Thi có một bí cảnh. Bí cảnh này có trận truyền tống, có thể quay về thế giới Nhân tộc.”
“Sao ngươi không nói sớm?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.
Đông Phương Dao hơi ngượng ngùng: “Lúc nãy người ta hơi sợ hãi, cho nên quên mất.”
Lâm Mặc Ngữ không để tâm chuyện này, tiếp tục hỏi: “Vậy làm thế nào để đến trung tâm?”
Đông Phương Dao lắc đầu, “Không biết…”
Được rồi, nói cũng như không.
Không biết hướng, cũng không biết thế giới Hủ Thi lớn bé thế nào, chỉ sợ không dễ tìm.
Nếu đã như vậy, Lâm Mặc Ngữ cũng không vội di chuyển.
Tạm thời nơi này vẫn khá an toàn, trước tiên phải làm rõ mọi chuyện rồi tính tiếp.
Tính trước rồi hẵng hành động, đối mặt một thế giới quỷ dị như vậy, Lâm Mặc Ngữ rất thận trọng.
Lâm Mặc Ngữ không di chuyển, Đông Phương Dao càng không dám nhúc nhích.