Chương 81: Thủ khoa toàn quốc, Bạch Thần tới thăm (2)
Ông ấy quá phấn khích, phấn khích đến mức đỉnh đầu bốc hỏa.
“Toàn quốc… Thủ khoa toàn quốc.”
“Mặc Ngữ là thủ khoa toàn quốc…”
“Thật hay giả vậy, ta không nghe nhầm đâu đúng không?”
Trong lúc nhất thời, ngay cả lời nói cũng không liền mạch, Lục Vân không dám tin vào đôi tai của mình nữa.
“Lão Lục, ngươi không sao đấy chứ?”
“Ngươi đừng kích động quá, hãy giữ gìn sức khỏe.”
“Là thật, Lâm Mặc Ngữ đúng thật là thủ khoa toàn quốc.”
“Ngươi không nghe lầm, lần này, ngươi có thể thổi cả đời cũng được.”
“Trường trung học số 1 của các ngươi có thể đổi tên thành trung học đào tạo thủ khoa cũng được, không ngờ được lại có thể đào tạo ra thủ khoa toàn quốc, đúng là nhặt được bảo vật rồi.”
Ai trong số bọn họ cũng đều phải ghen tị.
Ngọn lửa trên đầu Lục Vân mãi không tắt, giống như tâm trạng bây giờ của hắn, ngày càng rực cháy.
Bên ngoài tháp thí luyện, tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm.
“Thủ khoa toàn quốc đấy, tỉnh Giang Ninh của chúng ta cũng có thủ khoa toàn quốc.”
“Trời ạ, đã bao nhiêu năm rồi tỉnh Giang Ninh của chúng ta mới lại xuất hiện thủ khoa toàn quốc vậy?”
“Lâm Mặc Ngữ quá lợi hại, vậy mà lại có thể trở thành thủ khoa toàn quốc.”
Lâm Mặc Ngữ vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh như cũ.
Khi đạt được vị trí thủ khoa toàn tỉnh, hắn đã ý thức được, rất có thể vị trí thủ khoa toàn quốc cũng sẽ rơi trên đầu hắn.
Quả nhiên.
Hạ Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cũng đã trở thành thủ khoa toàn quốc rồi, tại sao ngươi vẫn không vui vậy?”
“Ta có vui.” Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói.
Hạ Tuyết bĩu môi: “Vui vẻ mà cũng không cười lên một cái.”
Lâm Mặc Ngữ bình tĩnh trước sau như một: “Ta có cười, cười trong lòng.”
“Đồ ngốc chính là đồ ngốc.” Hạ Tuyết hừ một tiếng: “Nhưng ta vẫn muốn chúc mừng ngươi, thủ khoa Lâm.”
Tả Mai và Phong Tu cùng nhau đến.
“Lâm Mặc Ngữ, chúc mừng ngươi.”
Dáng người Tả Mai nhỏ hơn một chút, giọng nói có phần lạnh lùng.
Khí chất bộc lộ ra rất phù hợp với chức nghiệp của nàng.
Phong Tu đưa tay ra: “Lần này cảm ơn ngươi, nếu không phải nhờ có ngươi, chúng ta đã gặp phải phiền phức lớn rồi.”
Tả Mai cũng nói cảm ơn.
Lâm Mặc Ngữ bắt tay cùng hắn: “Việc nên làm.”
Phong Tu hỏi: “Ngươi dự định thi vào học viện Hạ Kinh sao?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu.
“Vậy thì tốt, chúng ta hẹn gặp ở học viện Hạ Kinh, đến lúc đó ta sẽ mời ngươi ăn cơm.”
“Ừm.” Lâm Mặc Ngữ nhàn nhạt đáp lại.
Lâm Mặc Ngữ quá lạnh lùng rồi, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Tả Mai, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Hạ Tuyết vội vàng cười, nói: “Tên nhóc này không thích nói chuyện, ta với hắn là bạn học ba năm nay mà cộng lại còn nói chưa nổi mười câu.”
Lâm Mặc ngữ lắc đầu: “Mười sáu câu.”
Phi… Ha ha ha…
Phong Tu và Tả Mai cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Tên nhóc Lâm Mặc Ngữ này ngoại trừ việc không thích nói chuyện thì dường như cũng thật thú vị.
Kỳ thi học kỳ kết thúc, họ lại quay trở về trường học.
Lục Vân không hề trở về cùng bọn họ.
Vẫn còn khảo nghiệm chức nghiệp hỗ trợ, hắn vẫn còn muốn tiếp tục ở lại giúp đỡ.
Lâm Mặc Ngữ về tới nhà thì lập tức nghỉ ngơi.
Ngày mai có thể báo danh rồi.
Mục tiêu của hắn là học viện Hạ Kinh, bản thân là thủ khoa toàn quốc, hắn chắc chắn mình có thể thi đậu.
Nếu như ngay cả hắn cũng không thể bước vào vậy thì người khác cũng đừng nghĩ đến làm gì.
Hắn yên lặng triệu hồi ra bốn Khô Lâu chiến sĩ, sau đó dọn dẹp lại Không Gian Triệu Hồi.
Bên trong Không Gian Triệu Hồi đã đạt tới 104 Khô Lâu chiến sĩ.
Trong lúc chiến đấu với Orc Felin trong Không Gian Chinh Chiến, hắn nhận ra Khô Lâu chiến sĩ cũng sẽ có mức độ chịu đựng tổn thương khác nhau.
Ở trong Không Gian Triệu Hồi sẽ giúp thương tích của bọn chúng nhanh chóng khôi phục.
Đùng đùng đùng.
Tiếng đập cửa kéo Lâm Mặc Ngữ ra khỏi trí tưởng tượng của hắn.
Ngọn lửa trên đầu Lục Vân cuối cùng cũng dập tắt.
Nhưng sự hưng phấn tột độ trên khuôn mặt hắn vẫn chưa biến mất.
Lão già như hắn sống hơn sáu mươi năm nay rồi nhưng chưa từng có ngày nào khiến hắn phải kích động như hôm nay.
“Sao ngài lại tới đây?”
Lúc này đêm đã khuya.
Đêm khuya mọi người đã đi ngủ, đột nhiên Lục Vân tới đây thì nhất định là đã có chuyện gì đó.
Người đến đây không chỉ có Lục Vân, còn có một người mà Lâm Mặc Ngữ không quen biết.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy người này, lông tơ cả người hắn đều dựng lên.
Người kia mang theo hơi thở áp bức khiến cho hô hấp của hắn cũng có chút khó khăn.
Dường như một giây sau thì bản thân sắp nghẹt thở đến nơi rồi.
Lâm Mặc Ngữ cũng không có ngồi chờ chết, Khô Lâu chiến sĩ trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước, bảo vệ thân thể hắn.
“Phản xạ rất tốt!”
Không thể thấy rõ được mặt mũi của đối phương nhưng Lâm Mặc Ngữ có thể nhận ra được giọng nói này.