Chương 852: Lời của ông đây chính là bằng chứng (1)
Nhắc tới Đông Phương Dao, giọng điệu Lâm Mặc Ngữ hơi lạnh xuống: “Ta hiểu, ta đã đồng ý với nàng ta, đợi có năng lực sẽ quay lại cứu mẹ nàng ta.”
Lâm Mặc Ngữ đã nói, đương nhiên sẽ làm được.
Sau khi trở lại học viện Hạ Kinh, Lâm Mặc Ngữ nhận được thông báo từ Ninh Y Y.
“Ta đi thí luyện rồi!” Chỉ nói một câu, không nói là đi bao lâu, cũng không nói đi đâu.
Kỳ thực sinh ra ở gia tộc lớn cũng không tốt lắm.
Tài nguyên dĩ nhiên phong phú, thăng cấp cũng nhanh nhưng mệt mỏi hơn người bình thường nhiều, áp lực cũng lớn hơn.
Nhìn Mạc Vận là biết, dù đều là công chúa cao quý như Đông Phương Dao nhưng cũng không thoải mái.
Trở lại trong Điện phó bản, Lâm Mặc Ngữ một thân một mình vào phó bản Cao Nguyên Thần Thú, bắt đầu đấu đơn.
Trước cấp 50, phó bản Cao Nguyên Thần Thú là nơi luyện cấp tốt nhất.
Lâm Mặc Ngữ định nhanh chóng lên cấp 50, sau đó đi chiến trường Vĩnh Hằng một chuyến, gặp gỡ sự tồn tại kinh khủng tôn quý mà thần bí kia một lần.
Một mình quét phó bản, hiệu suất sẽ tăng lên đáng kể.
Không chỉ đơn giản lấy được gấp đôi kinh nghiệm, tốc độ quét phó bản cũng tăng lên không ít.
Trước kia hắn đi cùng Ninh Y Y, vừa nói vừa cười, dù tốc độ không chậm nhưng cũng hoàn toàn không theo đuổi hiệu suất.
Bây giờ một mình, Lâm Mặc Ngữ hóa thành máy đánh đấm vô tình.
Một đường tiến xa, bất cứ nơi nào quân đoàn Vong Linh đi qua đều bị chém cùng giết tận.
Kinh nghiệm gia tăng rất nhanh, hiệu suất cao kinh người.
Một lần càn quét ước chừng kinh nghiệm gia tăng 8%, trung bình một lần mỗi giờ.
Xem xét theo tốc độ này, nửa ngày là có thể thăng một cấp.
Tuy nhiên, Lâm Mặc Ngữ biết rằng tốc độ thăng cấp này chỉ bị giới hạn ở cấp 50.
Một khi đạt đến cấp 50, kinh nghiệm của Cao Nguyên Thần Thú không vượt qua phó bản cỡ lớn, tốc độ thăng cấp sẽ giảm xuống đáng kể.
Đến lúc đó một lần quét phó bản chỉ có thể tăng kinh nghiệm lên 2% hoặc 3%.
Thăng một cấp, cần quét mấy chục phó bản, quét đến ói mời dừng.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ hơi ngưỡng mộ tỷ tỷ Lâm Mặc Hàm.
Thiên phú của Lâm Mặc Hàm có thể gia tăng tốc độ thăng cấp, hơn nữa cấp độ càng cao, thiên phú cũng sẽ thăng cấp theo, về sau tốc độ thăng cấp chỉ càng nhanh.
Lâm Mặc Ngữ đoán rằng đến khi hắn đạt đến cấp 70, thành tựu Lâm Mặc Hàm có thể sẽ đạt cấp thần.
Đối với việc Lâm Mặc Hàm có thể thành thần hay không, hắn không hoài nghi một chút nào.
Rõ ràng tỷ tỷ của mình hoàn toàn có năng lực này.
Nếu không, với yêu cầu cao và tầm nhìn của người kia, hắn cũng sẽ không lấy toàn lực để đào tạo Lâm Mặc Hàm.
Trong khi Lâm Mặc Ngữ cố gắng quét phó bản thăng cấp, một cuộc gió tanh mưa máu đã vén màn trong đế quốc Thần Hạ.
Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn chuẩn bị mấy năm cuối cùng cũng hành động.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay là như sét đánh.
Quân đội bị xuống tay đầu tiên.
Mạnh An Văn mang bản thể tháp Thần Hạ, cùng với Bạch Ý Viễn đến pháo đài số 9.
Nơi đây là tiền tuyến phòng ngự thứ nhất của đế quốc Thần Hạ, cũng là nơi quân đội tinh nhuệ nhất đóng quân.
Ở đây, không có ai cấp bậc thấp hơn cấp 60.
Cấp 60 là chức nghiệp giả cấp cao, ở chỗ này chỉ là lính quèn.
Cấp 70 chức nghiệp giả cấp cao cũng chỉ có thể làm đội trưởng mà thôi.
Khi họ đến đây, trong pháo đài số 9, một tòa tháp cao đen nhánh chậm rãi bay lên không, tiến lên phía trước đứng song song với tháp Thần Hạ.
Tháp Diệt Ma, tháp Thần Hạ đều là một trong thần tháp của đế quốc Thần Hạ, đều là vũ khí cấp huyền thoại, không phân cao thấp.
Nội bộ quân đội cũng phân chia thế lực, Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn đại diện một phe, một nhóm người khác đại diện một phe.
Bình thường hai bên không hợp nhau nhưng khi chiến tranh nổ ra lại có thể chân thành hợp tác, quan hệ có hơi kỳ dị.
Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn cầm đầu đội ngũ một phe, đa số thời gian đều tập trung trong pháo đài số 8, pháo đài số 9 là một phe khác làm chủ.
Âm thanh Bạch Ý Viễn vang vọng khắp tòa pháo đài: “Ta đọc đến tên ai thì tự đứng ra.”
Từng cái tên được đọc ra, người được gọi tên run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Danh sách trong tay Bạch Ý Viễn khoảng chừng mười mấy người, những người này đều đảm nhiệm chức vị cao trong quân đội.
“Im miệng! Bạch Ý Viễn ngươi lại tới đây làm gì!” Tiếng gầm thét phát ra từ pháo đài át đi giọng Bạch Ý Viễn.
Ba người mang khí tức kinh khủng bay lên trời, trợn mắt nhìn về phía Bạch Ý Viễn và Mạnh An Viễn.
Trên vai mỗi người đều đeo huy chương quân nhân màu tím, họ đều là Thần Tướng.
Trong đó một người là bốn sao, hai người kia là ba sao.
Vẫn kém hơn Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn một chút.