Hiện nay, tông chủ Dược Linh Tông đã bị Lâm Phong cùng Nghiễm Dã Quân giải quyết, cả Dược Linh Tông đã biến thành vật không chủ.
Mặc kệ là Lâm Phong hay Nghiễm Dã Quân, lúc này nếu muốn chưởng khống Dược Linh Tông, về cơ bản không có bất cứ vấn đề gì.
Mặc dù lúc này vẫn còn sót lại thế lực của một số trường lão trong Dược Linh Tông nhưng cuối cùng chỉ còn lại mấy người mà thôi.
Quả thật thảm tới mức không còn chút uy hiếp với hai người, bọn họ tùy tiện ra tay cũng có thể giải quyết hết những người này.
Huống chi, bọn họ cũng phải giải quyết những người này, nếu không sau này rất có thể sẽ xuất hiện tình huống tương tự nhưng đây quả thật không phải một việc khó khăn.
Bọn họ không cần lo lắng nữa, lúc này vấn đề cần cân nhắc là phân chia chiến lợi phẩm như thế nào.
Nếu dựa theo ý của Lâm Phong, Dược Linh Tông chắc chắn vẫn có không ít tài nguyên. Những tài nguyên này rất hữu dụng với Lâm Phong, còn những thứ khác có thể đưa hết cho Nghiễm Dã Quân.
Dù sao Lâm Phong cũng không thể ở nơi này mãi, cho nên hắn chỉ cần tất cả những tài nguyên kia là đủ rồi.
Mà lúc này, thật ra Nghiễm Dã Quân không khác gì Lâm Phong. Đương nhiên hắn cũng cực kỳ muốn những tài nguyên đó, có điều hắn quả thật không dám tỏ vẻ thế nào với Lâm Phong.
Dẫu sao dù thực lực hay bối cảnh, trong lòng Nghiễm Dã Quân đều cảm thấy Lâm Phong mạnh hơn mình.
- Hiện tại đã giải quyết được tên này, phân chia những chiến lợi phẩm này như thế nào, cứ dựa theo ý của đạo hữu đi.
- Dù sao chỉ cần đạo hữu sắp xếp, ta đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Nếu sớm muộn cũng phải phân chia những thứ này, chờ Lâm Phong chủ động nói ra không bằng mình tự nói.
Cho nên Nghiễm Dã Quân trực tiếp đi trước một bước nói ra ý nghĩ này, có điều hắn không nói ra thứ mình thật sự muốn là gì thôi.
Đương nhiên nếu Lâm Phong cho hắn cơ hội, hắn chắc chắn sẽ chọn những thứ mình muốn.
Mà Lâm Phong nghe Nghiễm Dã Quân nói xong cũng nghĩ đến vấn đề này, cuối cùng suy nghĩ một chút. Hình như chia đều tất cả mọi thứ là cách hợp lý và công bằng nhất. Nhưng những tài nguyên này thật sự cực kỳ quan trọng với Lâm Phong.
Nếu chia một nửa cho hắn, Lâm Phong quả thật có chút không nỡ. Huống chi thứ bản thân còn lại chính là một Dược Linh Tông, Lâm Phong căn bản không dùng được.
Cho nên ý nghĩ của hắn rất đơn giản chính là bản thân lấy tài nguyên, phần còn lại là Dược Linh Tông đưa cho Nghiễm Dã Quân để hắn chưởng khống là được rồi.
Dù sao có được Dược Linh Tông, những tài nguyên này sớm hay muộn vẫn có thể lần nữa lấy về.
- Nếu phân chia những tài nguyên này, theo đạo lý hai chúng ta hẳn chia đều tất cả, chẳng qua những tài nguyên này càng hữu dụng với ta hơn một chút.
- Cho nên ta muốn những tài nguyên này, còn về Dược Linh Tông thì giao hết cho đạo hữu chưởng khống, ngươi thấy thế nào?
Lâm Phong cũng nói ra ý nghĩ của mình, nếu Nghiễm Dã Quân không đồng ý, thật ra hắn vẫn có thể nhượng bộ thêm một chút.
Nghiễm Dã Quân nghe xong lời hắn nói cũng hơi nhíu mày.
Dù sao hắn không nghĩ tới Lâm Phong thật sự muốn làm như vậy nhưng trước mắt hắn vẫn không muốn xung đột với Lâm Phong lắm.
Về chuyện phân chia chiến lợi phẩm, thật ra ý nghĩ của Lâm Phong rất đơn giản, đó chính là mình nhất định phải rời khỏi nơi này.
Hắn hoàn toàn không hứng thú với mấy chuyện chưởng khống Dược Linh Tông, dẫu sao hắn lấy được quyền chưởng khống cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên hắn muốn mang tài nguyên đi, sau đó để lại quyền chưởng khống Dược Linh Tông cho Nghiễm Dã Quân.
Như vậy sau này Nghiễm Dã Quân còn có thể lợi dụng Dược Linh Tông kiếm thêm chút tài nguyên, hai bên đều được thử và có thể tiếp nhận. Nhưng đối với với Nghiễm Dã Quân, kì thật hắn cũng muốn những tài nguyên này, dù gì chúng mới là thứ có lợi nhất với việc tăng tu vi của hắn.
Đồng thời điểm quan trọng nhất là, thật ra hắn muốn rời đi cùng Lâm Phong, hoặc có thể khiến Lâm Phong cho hắn một cơ hội, hắn đi tìm thế lực hoặc môn phái phía sau Lâm Phong, để bản thân có thể tăng tu vi lên.
Nói tóm lại, thật ra để lại Dược Linh Tông cho Nghiễm Dã Quân không phải kết quả tốt nhất với hắn.
Hắn cũng không quá hi vọng đạt được kết quả này, nhưng vấn đề nằm ở thực lực của hắn không bằng Lâm Phong.
Nếu hắn thật sự cứng rắn cướp những tài nguyên này với Lâm Phong, nói không chừng sẽ đắc tội Lâm Phong, dẫn đến không thể liên lạc được với thế lực hoặc môn phái phía sau Lâm Phong.
Đồng thời chính mình cũng có khả năng gặp nguy hiểm, cho nên dù mình không quá tiếp nhận được ý nghĩ này, nhưng Nghiễm Dã Quân vẫn đồng ý.
- Nếu đạo hữu đã nói thế, vậy ta không có ý kiến khác nữa, đạo hữu cứ lấy những tài nguyên này, còn về Dược Linh Tông, sau này do ta chưởng khống đi.
- Chẳng qua đạo hữu hẳn muốn rời khỏi nơi này, trước lúc rời đi có thể để lại một lá thư tiến cử cho ta hay không. Như vậy ngày sau có cơ hội ta cũng dễ viếng thăm sư môn của đạo hữu.
Đối với chuyện Lâm Phong muốn lấy hết những tài nguyên này, Nghiễm Dã Quân biết rõ mình không thể tranh cướp với Lâm Phong cho nên dứt khoát từ bỏ.