Tộc trưởng nói xong, đích thân dẫn theo Hạ Sơ Tuyết và mấy người của Hạ gia khác lên đường tới trước trung tâm Ngự Thú Sư.
Mà ở bên này, Hạ Hùng nghe Lâm Phong nói đến Hạ Sơ Tuyết về trước vì chuyện này đã đờ đẫn ngã xuống đất. Thế này thì tiêu đời rồi, Hạ Sơ Tuyết về thực sự chọc ra việc này, những ngày an nhàn của mình sẽ chấm dứt.
Mình mới vừa thu được linh thú hi hữu trân quý như Bạch Cốt Chiến Sĩ!
Lâm Phong lười để y tới người trước mắt này. Chờ đợi sương mù dày đặc tản đi, người của Cục Ngự Thú vội vàng qua đây, phát hiện Lâm Phong không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm:
- Giáo đồ Huyết Thú Giáo vừa rồi yểm hộ cho những người khác chạy trốn, không ngờ trực tiếp cho linh thú tự nổ, làm mấy linh thú của Cục Ngự Thú chúng ta bị thương, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Lâm Phong gật đầu ra hiệu:
- Ta không sao, ít nhiều có vị Hạ Hùng của Hạ gia này giúp ta ngăn cản người của Huyết Thú Giáo.
Cục Ngự Thú không nghi ngờ, cũng cho rằng Hạ Hùng được Hạ Sơ Tuyết tìm đến giúp một tay, vì vậy định đưa Lâm Phong về nhà. Đúng vào lúc này, tộc trưởng của Hạ gia dẫn theo cả đám người tới trước trung tâm Ngự Thú Sư, cao giọng nói:
- Hạ Khải của Hạ gia dẫn theo mọi người của Hạ gia đến đây mời Lâm Phong tiên sinh trở về Hạ gia một lần, lúc trước đã có đắc tội, do đó muốn mở tiệc trực tiếp nhận lỗi.
Lâm Phong thu hồi linh thú của mình và chắp tay đáp lễ:
- Tốt, nếu gia chủ của Hạ gia đích thân đến mời, ta nhất định phải nể mặt. Các vị nhân viên của Cục Ngự Thú đã cực khổ rồi. Ta đi tới Hạ gia trước đây.
Sau đó, Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết nhìn nhau cười, đi về phía Hạ gia.
Còn như Hạ Hùng ngồi co quắp trên mặt đất bị mấy người của Hạ gia xách như rác rưởi, mang trở về Hạ gia.
Chờ tới khi đám người trở lại Hạ gia, tuy trời đã tối nhưng đại trạch của Hạ gia cùng với khu vực lớn xung quanh vẫn đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lâm Phong nhìn hoa viên lớn phía sau đại trạch Hạ gia, chỉ riêng diện tích vườn hoa này cũng sắp vượt qua cả diện tích chung cư cũ mình ở lúc trước.
Càng không cần nhắc tới dựa theo tài sản của Hạ gia, còn có không ít đất đai và rừng cây không nhỏ ở trong và ngoài thành.
Tuy rằng những nơi đó chưa chắc có thể lập tức khai phá, nhưng giá trị tiềm lực của chúng vẫn tồn tại, tương lai người từ trong thành thị dần dần mở rộng ra, giá trị của những nơi đó sẽ từng bước tăng lên.
- Ha hả, cả Hạ gia đều đang chuẩn bị bữa tiệc chào đón Lâm Phong tiên sinh đến đây, đồng thời cũng muốn giải trừ một số hiểu nhầm do vài người trong gia tộc gây ra trước đây.
Hạ Khải tươi cười giải thích với Lâm Phong giải thích, sau đó rất nhanh đã có người đặc biệt tới chịu trách nhiệm thu xếp, xử lý trang phục cho Lâm Phong, đồng thời dẫn Lâm Phong vào chỗ ngồi.
Mọi người ngồi quanh bàn tiệc tròn nhìn như bình đẳng, cảnh sắc hòa hợp. Hạ Khải ngồi ở phía chính nam, đồng thời cũng là vị trí chính giữa, vị trí chủ nhà. Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết ngồi lần lượt ở hai bên.
Dựa theo số ghế có thể thấy, Lâm Phong là người có vị trí thứ hai trong bàn tiệc này. Địa vị của Hạ Sơ Tuyết cũng nhảy vọt, áp đảo thân phận của các vị trưởng bối trong gia tộc.
- Lâm Phong, ngươi và Sơ Tuyết đều là hài tử từ trong thành phố Lan Giang chúng ta đi ra, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Huống gì bây giờ hai người các ngươi đều học chung một đạo sư, còn là sư huynh muội đồng môn.
Ở dưới sự chủ trì của Hạ Khải, bữa tiệc này nhanh chóng bắt đầu.
Những người của Hạ gia còn lại đều có tâm tư riêng, nhưng nhìn Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết ngồi trên vị trí chỗ dành cho nhị thúc tam thúc thường này, bọn họ đều ý thức được một việc, Hạ gia muốn đổi trời.
Hơn nữa, tất cả người của Hạ gia đều đã nhớ kỹ dáng vẻ và tên của Lâm Phong ở trong đầu, đây là người được gia chủ đích thân tới mượn hơi.
Lâm Phong đối mặt với trường hợp như vậy vẫn bình tĩnh, chẳng qua là một gia tộc ở thành phố Lan Giang mà thôi, thật sự không đáng để hắn coi trọng:
- Hạ thúc yên tâm đi, ta và Sơ Tuyết ở trong học viện rất tốt, ta cũng được Sơ Tuyết chiếu cố không ít.
- Nghe nói đạo sư của các ngươi là Lâm Lăng Nhân? Không biết Lâm đạo sư dạy học và huấn luyện thế nào?
Lâm Phong nhớ lại huấn luyện hằng ngày ít nhiều có chút thái quá và đau khổ, còn có nhiệm vụ tốt nghiệp với áp lực không nhỏ lúc trước, hắn cười gượng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu:
- Lâm đạo sư rất tốt, chỉ là yêu cầu tương đối nghiêm khắc.
- Ồ, chuyện này có thể hiểu được, dù sao cũng là đạo sư trẻ tuổi.
Cảnh tượng hài hòa giống như trưởng bối và vãn bối trong gia tộc đang thảo luận. Nhưng trong lúc nói chuyện, cảm giác địa vị giữa Lâm Phong và Hạ Khải mơ hồ có phần ngang hàng.