- Đạo hữu không cần căng thẳng như vậy. Hôm nay ta tới đây không phải để trả thù đạo hữu, dù sao trước kia chúng ta quả thật không có oán, gần đây không có thù. Bởi vì ngươi cầm nhầm một thứ, ta chỉ muốn tới lấy lại thứ thuộc về ta thôi. Ta nghĩ trong lòng bằng hữu chắc hẳn đã biết rồi.
Lúc này Lâm Phong vẫn nói đạo lý, hơn nữa thái độ rất tốt. Trường Vinh Hạo nghe thấy Lâm Phong nói vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
Bởi vì trong đầu hắn còn đang tìm kiếm tất cả tin tức liên quan tới Lâm Phong, nhưng hắn không tìm được gì.
Trường Vinh Hạo cảm giác Lâm Phong nói hắn cầm nhầm đồ lại càng vô lý hơn. Dù sao hắn rất ít khi đi ra ngoài, sao có thể cầm nhầm đồ được?
Sau khi đi tới chỗ dãy núi này, Lâm Phong không trực tiếp ra tay, bởi vì Lâm Phong không phải là một người thích lạm sát kẻ vô tội.
Mặc dù hắn đã phán đoán được thực lực của Trường Vinh Hạo này còn xa mới bằng mình, nhưng Lâm Phong cho rằng vừa tới đã trực tiếp ra tay giết đối phương hạ là chuyện không phù hợp với tính cách của Lâm Phong.
Cho nên Lúc này Lâm Phong cần phải nói đạo lý với đối phương trước. Nếu có thể nói đạo lý được là tốt nhất. Nhưng nếu không thể nói đạo lý được, Lâm Phong cũng sẵn sàng dùng thực lực ra nói chuyện. Tuy nhiên điều này không quá khó đối với Lâm Phong.
Tiếp theo lại xem Trường Vinh Hạo này rốt cuộc có chịu nói đạo lý với Lâm Phong không.
Trái lại, chờ đến khi Lâm Phong nói rõ mục đích mình tới đây cho Trường Vinh Hạo này nghe, Trường Vinh Hạo vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Bởi vì Lâm Phong không nói thẳng về chuyện cây Linh Chi nghìn năm, chỉ nói Trường Vinh Hạo cầm nhầm đồ.
Lúc này, Lâm Phong thật ra vẫn giữ lại thể diện cho Trường Vinh Hạo, nếu Trường Vinh Hạo biết chọc phải người không nên chọc, hắn nhất định sẽ chủ động lấy cây Linh Chi nghìn năm này về. Nhưng nếu hắn không trả về, một khi để cho Lâm Phong nói rõ ra chuyện này, vậy chuyện này đã không dễ giải quyết nữa, chỉ sợ giữa hai người sẽ phát sinh xung đột.
- Ta chưa hiểu ý của đạo hữu, đạo hữu nói là ta cầm nhầm đồ của ngươi. Chắc đạo hữu đang nói đùa rồi. Hai người chúng ta không quen không thân, sao ta có thể cầm nhầm đồ của ngươi được ?
Trường Vinh Hạo cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn xác định mình chưa từng quen biết Lâm Phong, càng không thể có bất kỳ tiếp xúc nào với Lâm Phong, cho nên hắn cho rằng Lâm Phong đã tìm nhầm người, hoặc đến đây để gây sự. Nhưng bất kể là loại nào, bây giờ hai bên còn chưa ra tay.
Nếu bắt đầu ra tay, Trường Vinh Hạo không nắm chắc phần thắng, nhưng hắn cho rằng với thực lực của mình sẽ không sợ bất kỳ kẻ nào.
Cùng lắm, đến lúc đó mình có thể chạy trốn. Hơn nữa, ở đây là trước cửa nhà mình, dù sao mình cũng không có khả năng bị người khác đánh chết ngay trước cửa nhà mình, điều này căn bản không hợp lý.
Cho nên Trường Vinh Hạo không sợ hãi. Đến bây giờ hắn vẫn không liên quan tới cây Linh Chi nghìn năm. Lâm Phong nhìn thấy phản ứng của Trường Vinh Hạo, lại hiểu rõ Trường Vinh Hạo thật sự không để tâm tới chuyện này. Vì vậy Lâm Phong dứt khoát nói rõ mình tới lấy lại cây Linh Chi nghìn năm này.
Sau khi Trường Vinh Hạo nghe được Lâm Phong nói như vậy, lúc này mới hiểu được Lâm Phong rốt cuộc là ai.
- Ta tưởng là ai chứ? Hóa ra là ngươi. Chẳng trách ngươi nói ta cầm nhầm đồ, hóa ra ngươi là chủ nhân phía sau những con yêu thú kia. Ta đã để mắt tới cây Linh Chi nghìn năm kia rất lâu, chẳng qua nó còn chưa chín, cho nên ta không đi lấy mà thôi. Mặc dù những con yêu thú của ngươi nhìn thấy nó, nhưng ta phát hiện trước, sao có thể nói là cầm nhầm được?
Thật ra bọn họ không cần thiết phải tranh luận chuyện Trường Vinh Hạo rốt cuộc có phát hiện ra cây Linh Chi nghìn năm này trước hay không.
Cho dù tranh luận, cũng không tranh luận ra được kết quả gì. Mà giờ phút này, bọn họ chỉ cần tranh luận về vấn đề sở hữu cây Linh Chi nghìn năm này là được rồi.
Đối với Lâm Phong, chuyện này chỉ có một đáp án, đó là cây Linh Chi nghìn năm này thuộc về mình. Ở chỗ Lâm Phong tuyệt đối không thể có đáp án thứ hai.
Ban đầu, Lâm Phong còn giữ lại thể diện cho Trường Vinh Hạo, hắn không nói rõ về chuyện cây Linh Chi nghìn năm.
Hơn nữa Lâm Phong cũng không thể hiện ra thực lực thật sự của mình. Lâm Phong không muốn vừa tới đã trực tiếp cậy thế đè người.
Cho nên hắn hy vọng Trường Vinh Hạo có thể chủ động hơn. Nếu hắn có thể liên tưởng tới chuyện cây Linh Chi nghìn năm, như vậy hắn sẽ biết mình nên làm thế nào.
Nhưng đáng tiếc Trường Vinh Hạo này không hề có giác ngộ như vậy, hắn không hề nghĩ tới chuyện cây Linh Chi nghìn năm.
Hắn vẫn luôn cân nhắc xem trước đây mình có mâu thuẫn gì với Lâm Phong không, hoặc mình từng tiếp xúc với Lâm Phong không, nếu không tại sao Lâm Phong lại nói như vậy?