Chờ đến khi Lâm Phong nói rõ chuyện này, Trường Vinh Hạo mới hiểu được, hóa ra Lâm Phong tới vì cây Linh Chi nghìn năm kia.
Trường Vinh Hạo tuyệt đối không thể dễ dàng thỏa hiệp về chuyện này. Dù sao theo như lời Trường Vinh Hạo đã nói, hắn đã sớm chú ý tới Linh Chi nghìn năm này, chẳng qua nói còn chưa chín, cho nên chưa lấy thôi. Trong lòng Trường Vinh Hạo nghĩ cây Linh Chi nghìn năm này phải thuộc về mình.
Lâm Phong tuyệt đối không có quyền giữ lấy cây Linh Chi nghìn năm này, Trường Vinh Hạo cũng không thừa nhận những con yêu thú của Lâm Phong nên lấy cây Linh Chi nghìn năm này đi.
Cho nên tiếp theo, Lâm Phong và Trường Vinh Hạo lại không dễ giao tiếp nữa.
- Đạo hữu, bây giờ ta còn đang nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, ta hy vọng ngươi có thể giao cây Linh Chi nghìn năm này ra. Bởi vì nó rất quan trọng đối với ta, đương nhiên ta sẽ không để cho đạo hữu ngươi phải chịu thiệt đâu.
- Ta sẽ lấy ra thứ tương ứng để bồi thường cho ngươi, cho nên vẫn hy vọng đạo hữu có thể trả cây Linh Chi nghìn năm này về.
Lâm Phong biết, thật ra trong lòng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện ra tay với Trường Vinh Hạo, chỉ cần Trường Vinh Hạo này đồng ý, Lâm Phong bằng lòng lấy ra đồ vật tương đương để tiến hành trao đổi.
Bởi vì trong tay Lâm Phong có không ít thứ tốt, tùy tiện lấy ra một thứ không có tác dụng gì với Lâm Phong để trao đổi với Trường Vinh Hạo này cũng được, lại xem Trường Vinh Hạo này có bằng lòng hay không.
Thật ra, nếu Trường Vinh Hạo có thể thông minh, EQ cao, nhất định sẽ lựa chọn làm vậy, vừa có thể tránh cho hai bên xung đột, bản thân không chừng còn có thể có thêm vài thứ, đây rõ ràng là có lợi, nhưng Trường Vinh Hạo này căn bản không tính làm như thế.
Bởi vì cây Linh Chi nghìn năm cũng đặc biệt quan trọng đối với Trường Vinh Hạo, cho nên hắn chắc chắn không thể thành thật giao ra.
- Đạo hữu nói vậy khó tránh khỏi hơi thái quá rồi. Ta phát hiện ra Linh Chi nghìn năm này trước, ta không thể giao nó cho đạo hữu được. Còn đạo hữu nói lấy ra đồ ra tiến hành trao đổi, ta không tin lắm, cho nên bây giờ đạo hữu vẫn nên lập tức rời đi, nếu không ta chỉ có thể mời đạo hữu cút đi.
vào lúc này, Trường Vinh Hạo cũng lộ ra nanh vuốt của mình. Hắn cảm thấy nếu như mình cứ dễ nói chuyện như vậy, Lâm Phong chưa chắc đã tôn trọng mình.
Cho nên Trường Vinh Hạo lại biểu hiện ra thái độ cứng rắn, hy vọng Lâm Phong có thể biết khó mà lui. Dưới tình huống bình thường, đến lúc này, thật ra phần lớn mọi người đều sẽ lựa chọn bình tĩnh lại.
Dù sao tùy tiện ra tay là một chuyện vô cùng nguy hiểm cho mình, chẳng may xảy ra vấn đề gì thì rắc rối lắm, có thể được một mất mười.
Từ lâu rồi, có vài lời không nói rõ ra nhưng hai bên vẫn có thể trao đổi dễ dàng, chỉ cần trong lòng hai bên biết rõ lại hiểu tiếp theo nên làm thế nào là được. Nhưng nếu một khi đã làm rõ những lời này, vậy lại khác.
Dù sao có câu ngạn ngữ, có một số việc nếu không cân chỉ có bốn lạng, nhưng một khi cân lên, vậy còn hơn cả một nghìn cân.
Bây giờ, vấn đề cây Linh Chi nghìn năm giữa Lâm Phong và Trường Vinh Hạo chính là như vậy, nếu hai bên đều không làm rõ, vậy chuyện này thật ra rất dễ giải quyết.
Chỉ cần trong lòng hai bên biết rõ, Lâm Phong bằng lòng lấy ra đồ ngang giá để tiến hành trao đổi, vậy chuyện này hoàn toàn có thể bỏ qua.
Nhưng nếu như Trường Vinh Hạo không thức thời, một khi Lâm Phong làm rõ chuyện này thì có lẽ sẽ không dễ xử lý đâu. Tất nhiên phải có một người chịu thua.
Trường Vinh Hạo không ngờ Lâm Phong tới vì Linh Chi nghìn năm này, điều này xem như một sự sỉ nhục đối với Trường Vinh Hạo.
Bởi vì hắn cảm thấy Linh Chi nghìn năm chắc hẳn phải thuộc về mình. Lâm Phong làm như thế không khác nào lừa gạt. Cho nên hắn tất nhiên không thể đồng ý, thậm chí còn có thái độ rất cứng rắn đối với Lâm Phong.
Hắn hy vọng sau khi Lâm Phong nhìn thấy thái độ cứng rắn này, biết khó mà lui. Dù sao hắn tin tưởng chắc hẳn có rất nhiều người không hy vọng phát sinh xung đột.
- Đạo hữu, bây giờ ta gọi ngươi một tiếng đạo hữu xem như đủ tôn trọng, chứng tỏ ta còn cho ngươi cơ hội, ta hy vọng đạo hữu có thể thức thời hơn, như vậy sẽ có lợi cho cả hai chúng ta. Nếu đạo hữu nhất quyết không thức thời, chúng ta có lẽ sẽ không có cách nào giải quyết tốt được đâu.
Cho dù Trường Vinh Hạo bảo Lâm Phong cút đi, nhưng Lâm Phong vẫn không hy vọng hai bên đánh nhau. Bởi vì nếu hai bên đánh nhau, Lâm Phong tất nhiên phải giải quyết Trường Vinh Hạo này.
Bởi vì Lâm Phong không ra tay thì thôi, nếu ra tay nhất định phải bảo đảm nhổ cỏ nhổ tận gốc, tuyệt đối sẽ không để lại rắc rối gì cho mình. Cho nên lúc này Lâm Phong còn kìm chế.