Toàn Dân Ngự Thú: Ta Có Thể Chứng Kiến Tin Tức Ẩn Giấu ( Dịch )

Chương 99 - Chương 1105 - Giải Quyết Năm Người

Chương 1105 - Giải quyết năm người
Chương 1105 - Giải quyết năm người

Ban đầu, nàng không có hứng thú gì với con linh thú Bạch Ngân này, nếu năm người kia không nói gì, nàng sẽ trực tiếp rời đi.

- Ai biết các ngươi âm thầm quan sát bao lâu? Nói không chừng hai người các ngươi vẫn luôn bám theo sau chúng ta, định nhặt của hời đấy.

Người đối diện bước ra, nhìn bốn người cùng nhóm sau lưng, dường như rất tự tin, cảm giác mình đứng bên phía chính nghĩa:

- Ngược lại, con linh thú này là con mồi của chúng ta, các ngươi tùy tiện ra tay là không được.

- Ta thấy năm con linh thú của các ngươi đều bị thương, ta mới ra tay, không phải tùy tiện ra tay!

- Vậy cũng không được, ngươi làm sao biết chúng ta không phải đang dụ địch tiến sâu hơn, có giấu kỹ năng tất sát gì đó? Nói không chừng bị thương cũng là một chiến thuật của chúng ta, ngươi tùy tiện tiến đến chính là nhúng tay phá hỏng chuyện của chúng ta.

Hạ Sơ Tuyết thấy đối phương nói chuyện vô lý, nàng tức giận phồng má, trông rất đáng yêu. Nàng muốn nói gì đó nhưng không phải phải đối phó với mấy tên vô liêm sỉ này thế nào, đành phải nhìn về phía Lâm Phong.

- Ôi, người tốt xấu gì được nắm gạo còn nhớ ơn, năm người các ngươi lại kéo quần không nhận được à?

Lâm Phong lười nói thêm với bọn họ. Mình vốn không định lấy con linh thú này, nhưng các ngươi đã coi trọng như vậy, thật ngại quá, hôm nay họ Lâm ta nhất định phải có được con linh thú này!

Jesus tới cũng không cản được ta đâu!

Sau đó, Lâm Phong trực tiếp gọi Vô Thường ra:

- Đi kéo con linh thú kia qua đây cho ta. Tối hôm nay chúng ta ăn thịt chó. Ta thấy con này cũng không tệ đâu.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở đó trở nên căng thẳng.

- Lâm Phong! Ngươi dám? Đây chính là đợt thi cuối kỳ của học viện, ngươi không được làm càn!

Đối mặt với đối phương ngoài mạnh trong yếu, Lâm Phong căn bản không ngẩng đầu, không thèm để ý tới bọn họ:

- Ngươi có bản lĩnh thì ra cản thử xem? Nơi này là nơi hoang dã, ta muốn làm càn thế nào cũng được. Các ngươi thật sự cho rằng học viện sẽ vì các ngươi mà tới quản ta sao?

Nhìn Lâm Phong ngang ngược cùng Vô Thường hắn gọi tới, tên kia mới đầu còn rất khí thế lại nhất thời biến sắc. Lúc này, hắn mới nhớ tới đủ loại chiến tích cùng uy danh hiển hách của Lâm Phong phía trước, sắc mặt lúng túng quay đầu nhìn qua các đồng bạn của mình.

Mấy người trao đổi qua ánh mắt, sau đó tập trung lại một chỗ thì thào bàn tán:

- Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Đây chính là Lâm Phong đấy, một mình hắn có thể đánh bại ba mươi người cấp cao, bây giờ chúng ta không đánh lại hắn.

- Mẹ nó, Lâm Phong thì làm sao? Lâm Phong có thể cướp con mồi à? Chẳng phải hắn chỉ là học sinh nam nhất của Học Viện Ngự Thú à? Hắn chẳng qua dựa vào may mắn mới dám làm xằng làm bậy thôi.

- Đúng vậy, nếu hôm nay chúng ta nhượng bộ, về sau nhìn thấy hắn ở trong học viện còn không phải dập đầu mới có thể đi được à?

- Vậy rốt cuộc phải làm sao? Chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn Lâm Phong mang con mồi đi chứ?

Người cầm đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra một ý định:

- Lâm Phong nói đúng, nơi này chính là nơi hoang dã, không phải bên trong học viện. Lúc trước, hiệu trưởng có nói ra tay ở đây cũng không sao, chỉ cần làm sạch sẽ là được.

- Vấn đề là chúng ta không đánh lại hắn.

- Không phải, chúng ta chỉ không đánh lại linh thú của hắn, chứ không phải không đánh lại hắn.

Bốn người còn lại nghe người dẫn đầu nói vậy, đột nhiên hiểu ra, trong nháy mắt đều nghĩ như nhau:

- Chúng ta trực tiếp đánh lén hắn! Ngự Thú Sư vốn rất yếu!

Người cầm đầu thấy còn có người do dự, thật sự không dám ra tay với Ngự Thú Sư, lại đổi sang một giọng điệu đầu độc:

- Ha ha, bởi vậy nói không chừng chúng ta có thể trực tiếp đánh bại Lâm Phong, danh tiếng vang dội đấy. Đến lúc đó, cả học viện đều sẽ bàn về chuyện mấy người chúng ta đánh bại Lâm Phong.

- Cho dù đánh lén cũng là chiến đấu với Ngự Thú Sư, đạo sư đã nói qua, linh thú ở nơi hoang dã sẽ không nói cho ngươi biết trước nó sẽ ra tay công kích.

Sau khi xác định sẽ trực tiếp tập kích Lâm Phong, mấy người lén giấu linh thú ở phía sau. Người cầm đầu đổi thành gương mặt tươi cười:

- Thật ngại quá, vừa rồi là chúng ta không phải. Đúng là các ngươi qua đây trợ giúp chúng ta. Nhưng các ngươi có thể cho chúng ta đi qua chụp kiểu ảnh không? Dù sao chúng ta cũng phải có một kỷ niệm chứ.

Mấy người đối diện nhìn chằm chằm thi thể con mồi trên đất, đưa ra lời cầu xin.

Hạ Sơ Tuyết thấy bọn họ đột nhiên thay đổi thái độ, cẩn thận kéo tay áo của Lâm Phong, khẽ nói:

- Ngươi cẩn thận đấy, ta cảm giác bọn họ dường như có vấn đề. Lúc trước ngạo mạn, sau chuyển sang cung kính quá đột ngột.

Lâm Phong lặng lẽ nói với Hạ Sơ Tuyết:

- Chờ lát nữa bọn họ tới, ngươi để ý người tới gần ngươi nhất. Bọn họ tám chín phần là dự định trực tiếp ra tay với hai chúng ta. Vấn đề này không lớn, linh thú của bọn họ đều bị thương rồi.

Bình Luận (0)
Comment