Phía xa trên mặt hồ có một con muỗi rồng cực lớn, thân dài hơn năm mét đang chậm rãi bay tới chỗ mọi người đang đứng.
Tính cả cánh, nhìn từ xa tựa chừng dài hơn tám mét, hệt như một con quái vật khổng lồ!
Muỗi rồng đầu đàn khổng lồ.
Chỉ cần nhìn vào kích thước từ xa mà nhóm lính đánh thuê đã cảm nhận được một cảm giác áp bức cực mạnh.
Cộng thêm bầy muỗi rồng lít nha lít nhít gần đó.
Trợ thủ đoàn đội đi theo đến đây - Noren nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Các vị, có lẽ muỗi rồng đầu đàn đang đi tuần tra, chứ không phải là nhắm vào chúng ta mà tới, chẳng qua nơi này vẫn quá nguy hiểm, lỡ như bị nó nhận ra được thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.”
“Ta vẫn đề nghị trước hết cứ quay trở về đi, tiếp đó lại nghĩ cách sau.”
“Ngươi nói rất đúng, nơi này không an toàn, chúng ta trước mắt rút về đi.”
Đoàn lính đánh thuê cùng nhau gật đầu hưởng ứng, vội vàng trở lại đường cũ.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đã thận trọng rút lui, quay về tập hợp với đoàn đội điều tra ở hậu phương, nhóm người Mã Hiểu Uyển lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tận lúc này bọn họ mới phát hiện trên lưng của mình bất tri bất giác đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mọi người trong đoàn lính đánh thuê nghe được chuyện vừa mới xảy ra từ miệng của Mã Hiểu Uyển thì ai nấy cũng đều toát đổ mồ hôi lạnh.
Có rất nhiều con nhộng và con đã thành trùng, thậm chí còn có một con thủ lĩnh muỗi rồng với vóc dáng to lớn!
Trận chiến này chắc chắn là không đánh nổi.
Mọi người cũng không muốn tiếp tục ở lại đó lâu hơn nữa, họ sợ bị muỗi rồng chú ý tới.
“Các vị, tình hình hiện tại đã có sự thay đổi, chúng ta vẫn nên quay về báo cáo với thương hội trước, rồi nghĩ cách đề nghị quân đội xuất thủ…”
“Chúng ta vẫn nên quay về bàn bạc trước, lỡ như bị phát hiện thì sẽ không ổn.”
“Ừm, được, chúng ta quay về trước.”
“Ha…”
Mã Hiểu Uyển đang bàn bạc với mọi người về việc trở về, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn Phương Hằng.
Trong đôi mắt của Phương Hằng lóe lên vẻ tham lam.
Không ngờ muỗi rồng lại ẩn nấp ở đây nhiều như vậy, nếu như hắn có thể nghĩ cách đưa bọn chúng vào hết một nồi…
Việc hắn trực tiếp tăng lên cấp 27 cũng không phải là nằm mơ!
Nhưng mà… Phải dùng cách gì để có thể nhanh chóng càn quét đợt sóng này đây…
Thấy hành vi kỳ lạ của Phương Hằng, Mã Hiểu Uyển cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng, cẩn thận hỏi: “Hai vị có ý kiến gì sao?”
“À, không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ, bây giờ mà đi về thì lần sau quay lại cũng sẽ không dễ dàng như vậy.”
Phương Hằng nhìn về phía Mã Hiểu Uyển: “Khi nãy mọi người cũng đã thấy một loạt con nhộng màu trắng ở trên mặt hồ, ta nghĩ đợi qua một khoảng thời gian ngắn, lũ muỗi rồng có thể sẽ lại nở ra một lượng rất lớn, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để chúng ta tấn công, từ bỏ thì thật sự có chút đáng tiếc.”
Mã Hiểu Uyển im lặng không nói lời nào.
Không những Mã Hiểu Uyển, mà tất cả những người khác đều nhìn Phương Hằng với anh mắt kì lạ.
Bọn họ ai nấy cũng đều cảm thấy hai tên pháp sư vong linh này điên rồi.
Đáng tiếc?
Đáng tiếc cái con khỉ!
Một đống muỗi rồng như thế này, không bị bọn chúng chích thành cái rổ là đã cảm tạ trời đất rồi.
Ngươi còn muốn thế nào?
Đúng thật là nếu có thể dọn dẹp sạch đống xác con nhộng này thì có thể nhận được rất nhiều phần thưởng từ thương hội.
Nhưng phần thưởng có tốt đến mấy thì cũng phải lấy mạng ra để giành lấy nó!
Mã Hiểu Uyển cũng không muốn đắc tội với hai tên pháp sư vong linh, nên nàng nở cười gượng và từ chối: “Quả thật là có hơi đáng tiếc, nhưng năng lực cử chúng ta có hạn, sinh vật cấp thủ lĩnh đã vượt khỏi phạm vi năng lực của chúng ta, sợ rằng chỉ có quân chính quy của Đế Quốc mới có thể ứng phó với bầy muỗi rồng quy mô lớn như vậy.”
“Được rồi, nếu các ngươi đã khăng khăng muốn đi thì ta cũng không miễn cưỡng.” Phương Hằng gianh hai tay ra: “Ta có một người bạn ở gần đây, ta nghĩ hắn có thể sẽ có cách xử lý đám muỗi rồng này.”
“Hả? Bạn ở gần đây?”
Bạn của pháp sư vong linh sao?
Mã Hiểu Uyển có hơi sững sờ.
“Tóm lại ta vẫn muốn thử một chút.”
Kuno - phụ tá của đội kinh ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi không đi sao?”
“Ừ, bọn ta còn phải ở lại để nghiệm chứng một vài thứ, nếu các ngươi đã chuẩn bị rời đi, không biết các ngươi có tiện hỗ trợ ta một chút không?”
Phương Hằng nở nụ cười ôn hòa.
Trong đầu hắn đã có một kế hoạch tác chiến sơ bộ.
Nhưng vẫn còn cần thử nghiệm và phối hợp một chút.
…
Nửa tiếng sau.
Hai người Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ núp ở trong bụi cây thấp, và đứng nhìn mặt hồ ở đằng xa.
Hai người bàn bạc cân nhắc một chút.
Mạc Gia Vĩ nói: “Ừm, ta nghĩ rồi, kế hoạch này có thể thực thi được.”
“Được! Ta làm thôi!”
Phương Hằng rất sảng khoái, hắn trực tiếp điều khiển Tyrant dung hợp xuất hiện từ đằng xa và nghênh ngang chạy về phía mặt hồ.
Dáng người của Tyrant dung hợp rất to lớn nên cũng khó mà che giấu, vậy nên dứt khoát khỏi cần phải che giấu!
“Vù…”
Đám muỗi rồng chiếm cứ ở trên mặt hồ lập tức phát hiện có kẻ xâm nhập, chúng đồng loạt xúm về phía Tyrant dung hợp và định thắt cổ kẻ xâm nhập.
Gần như trong nháy mắt, Tyrant dung hợp đã bị bầy muỗi rồng bao quanh thành đoàn.