Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1438 - Chương 1440: Cướp

Chương 1440: Cướp

Những cú tấn công bằng kim chích rơi xuống người của Tyrant dung hợp như mưa trút vậy.

Phương Hằng thấy lượng máu của Tyrant dung hợp đang nhanh chóng tụt xuống!

Mãi đến khi tụt còn 8%.

Sau đó lượng máu bắt đầu nhảy liên tục giữa khoảng 8-20%.

Dùng hiệu quả bất tử để đối phó với đơn vị chỉ có đòn tấn công vật lý đúng là quá tốt!

Bất kể bị chích như thế nào cũng không chết!

Tyrant dung hợp lao về phía trước dưới sự tấn công điền cuồng của bầy muỗi rồng, khi Tyrant dung hợp đã đi tới mặt hồ, chúng đưa bàn tay ra để hốt một nắm con nhộng rồi chạy như điên về phía sau mà không thèm quay đầu lại.

Hả!

Lúc đầu đám muỗi rồng vẫn còn có hơi ngơ ngác.

Ngay sau đó thì chúng lập tức bị chọc giận.

Cướp con nhộng rồi!

Hành động của Tyrant dung hợp đã thành công khiến cho toàn bộ bầy muỗi rồng nổi giận!

Bầy muỗi rồng trên mặt sông bắt đầu náo loạn đuổi theo Tyrant dung hợp một cách điên cuồng.

Phương Hằng đang âm thầm quan sát khẽ lau mồ hôi trên trán.

Thấy chúng bị truy đuổi bởi một đống con muỗi rồng màu đen, hắn cũng có cảm giác tê dại da đầu.

Chả trách đoàn lính đánh thuê của Mã Hiểu Uyển sau khi nghe được kế hoạch của hắn lại bỏ chạy nhanh như vậy.

Nếu bị những con muỗi rồng này để mắt tới thì quả thật là sẽ rất thảm.

Cũng rất may là hầu hết đám muỗi rồng đều đã bị Tyrant dung hợp thu hút hết sự thù hận, nên chúng vẫn không hề phát hiện ra đám người Phương Hằng đang len lén quan sát chúng cách đó không xa.

Tiến hóa sơ khai.

“Hừm, chúng ta cũng đuổi theo đi.”

Phương Hằng vỗ lên bả vai của Mạc Gia Vĩ một cái và họ cùng nhau đuổi theo.

Hắn muốn nghiệm chứng xem thử muỗi rồng sẽ bảo vệ con nhộng đến mức độ nào.

Dù sao thì Phương Hằng cũng đã từng nghe nói có một số ít côn trùng không quan tâm đến sự sống chết của com cháu nó, việc lấy con nhộng làm thức ăn cũng có xảy ra.

“Đi!”

Dọc theo đường đi, một lượng lớn muỗi rồng đuổi theo Tyrant dung hợp đã trộm đi đám con nhộng không buông, bầy muỗi rồng dày đặc đuổi theo ở phía sau Tyrant dung hợp, chúng không ngừng phát ra một tiếng vo ve to.

Mãi đến khi rời khỏi rừng rậm Hisay, băng qua con suối nhỏ, bầy muỗi rồng vẫn kiên trì đuổi theo.

“Mẹ nó!”

Mạc Gia Vĩ nhỏ giọng mắng: “Ngay cả rừng rậm Hisay cũng không ngăn được bọn chúng sao? Mối hận này của chúng lớn hơn chúng ta dự tính.”

“Ừm, thử kiểm tra lại xem bọn họ có thể đuổi theo bao lâu.”

Trong rừng rậm.

Trên đường trở về thôn, đội của Mã Hiểu Uyển vội vã lên đường.

Không biết tại sao, trong lòng Mã Hiểu Uyển luôn có cảm giác không tốt lắm.

Thử đi lôi kéo đám muỗi rồng kia.

Để xem có thể sau khi lôi bọn chúng ra rồi có giết được không.

Nhớ lại những câu nói xằng của hai tên pháp sư vong linh - Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ, Mã Hiểu Uyển càng hiểu sâu hơn về các pháp sư vong linh.

Hừ, một đám người điên.

Mã Hiểu Uyển không muốn gây rắc rồi, nên sau khi trở về doanh trại, nàng đã lên đường trở về thôn ngay trong đêm.

Lỡ như đám người Phương Hằng thu hút bọn chúng đến doanh trại của bọn họ thì biết làm thế nào?

Pháp sư vong linh đúng là hiện thân của tai họa mà!

Trong lòng của Mã Hiểu Uyển giống như có một giọng nói đang kêu nàng tránh xa khỏi Phương Hằng một chút.

Càng xa càng tốt.

Cuối cùng, nàng đã rút lui đi ngay.

Chỉ là lần này gặp phải một lượng lớn muỗi rồng, đã xác nhận trong rừng rậm Hisay có một hang ổ muỗi rồng cực lớn rồi, kế tiếp nàng nên làm gì đây?

Nếu không xử lý triệt để hang ổ của lũ muỗi rồng, thì sau này không phải họ sẽ không thể tới rừng rậm thương hội Hy Trại sao?

Với quy mô của thông thương hội, bọn họ sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê người tới dọn dẹp hang ổ của muỗi rồng.

Cho dù có bỏ tiền ra thì cũng sẽ không có ai tiếp nhận công việc này.

Nếu nhờ quân đội Đế Quốc thì Đế Quốc thật sự sẽ can thiệp sao?

Trong lúc đang tùy tiện suy nghĩ, lỗ tai của Mã Hiểu Uyển lại giật giật, chân mày cũng theo đó mà nhíu chặt lại.

Nàng dường như nghe được tiếng vo ve.

Chỗ này đã cách xa khu vực rừng rậm Hisay, mà sao nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào vo ve này chứ?

Là ù tai theo thói quen đi.

Dù sao thì trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn nghe thấy cái tiếng khó chịu này, do đã bị hành hạ quá mức rồi nên Mã Hiểu Uyển cảm thấy cả người nàng không ổn lắm.

Một điều tra viên của đoàn lính đánh thuê vội vã chạy tới, báo cáo với nàng: “Không ổn rồi! Đội trưởng, ở phía sau đang có một lượng lớn muỗi rồng bay tới chỗ chúng ta.”

“Hả!”

Mã Hiểu Uyển nghe được thấy báo cáo thì đứng ngẩn người tại chỗ.

“Ngươi nói cái gì?”

“Đội trưởng, ở phía sau đang có một lượng lớn muỗi rồng đuổi theo chúng ta.”

“Làm sao có thể như thế được?”

Lúc này Mã Hiểu Uyển lập tức cầm lấy ống nhòm và nhìn ra phía sau.

Chỉ thấy trên con đường thương mại nằm phía sau đội ngũ phía, ở đằng xa xa có hai tên cao lớn giống như ngọn núi thấp đang chạy như điên trên dọc đường.

Mà ở phía sau bọn chúng là một đám muỗi rồng đang điên cuồng đuổi theo.

Hai tên cao lớn kia là…

Huyết thịt rối!

Khi nhìn kỹ lại, sắc mặt của Mã Hiểu Uyển nhất thời trở nên trắng bệch.

Trong tay của huyết thịt rối không phải là trứng của muỗi rồng mà nàng đã thấy ở trên mặt hồ trước đó sao!

Trong lúc hoảng hốt, bên tai của Mã Hiểu Uyển vang vọng câu nói của Phương Hằng, câu dẫn, tận diệt, và mấy câu nói điên khùng.

Bíp bíp bíp

Bình Luận (0)
Comment