Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2134 - Chương 2136 - Giam Giữ

Chương 2136 - Giam giữ
Chương 2136 - Giam giữ

Vậy còn cây cối và nguồn ô nhiễm được phát hiện trong biệt thự là đã xảy ra chuyện gì?

Một bên khác, hai người Phương Hằng và Kerr theo chỉ dẫn tiến vào máy bay không người lái, đi theo trực thăng vào một nơi ẩn núp cở lớn cạnh bờ sông.

Lượng thuốc gây mê không nhiều, Kerr đã thản nhiên tỉnh lại giữa đường.

Dưới sự chỉ thị của một tên nhân công máy móc, máy bay của hai người hạ cánh, còn thay một bộ quần áo màu trắng, đi theo máy móc về phía trước.

“Đây là nơi ẩn núp Lam Hà, là nơi xử lý ô nhiễm được xây dựng bởi ban trị sự trọng tài hủ hóa với số tiền rất lớn, lập nên để bảo hộ những người bị ô nhiễm, xung quanh một khu vực lớn đều là khu vực nghiêm cấm, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến.”

Kerr không có chút nào là cảm giác bị giam giữ, ngược lại cứ như là đến du lịch, nhìn đông ngó tây cực kỳ hứng thú, thuận tiện quay lại phổ cập cho Phương Hằng một chút khoa học cơ sở.

Phương Hằng nhìn chung quanh một lượt, bĩu môi ra hiệu bỗng nhiên bị yêu cầu đeo một cái vòng trên tay: “Ta càng nhìn càng thấy giống một cái nhà giam hiện đại.”

Trước đó hắn đã nhịn không được động thủ, kết quả bị người ta chỉ súng đưa lên máy bay.

Loại cảm giác này rất khó chịu.

Cũng chính là vì Nguyễn Tử Doanh dặn đi dặn lại không muốn đối địch với thế giới bản địa nên lúc này Phương Hằng mới lựa chọn tạm thời nhân nhượng.

“Bởi vì liên quan đến ô nhiễm cho nên quần áo và giày dép của chúng ta mới bị đổi thành màu trắng đơn nhất, màu trắng có thể chống cự được ô nhiễm, ngoài ra vòng trên tay chúng ta còn có năng lực định vị và năng lực tịnh hóa tinh thần, giám sát mà ngươi nói là một mặt, mặt khác là để chống cự ô nhiễm.”

Phương Hằng hỏi: “Ngươi nói vật ô nhiễm rốt cuộc là chỉ cái gì?”

“Ờm… Thực ra ta cũng không biết, có một cái khái niệm chung chung nhưng không nói rõ được, ngươi coi như là một loại đường tắt để truyền nhiễm bệnh, trên phương diện tinh thần, những người tiếp xúc với nguồn ô nhiễm thì dễ dàng bị ô nhiễm, đương nhiên, người bị ô nhiễm cũng có thể lây truyền ô nhiễm, khả năng lây nhiễm cho người khác trong giai đoạn đầu thấp hơn, sau khi xuất hiện các triệu chứng thì càng dễ dàng lây nhiễm.”

“Sau đó thì sao? Sau khi bị ô nhiễm thì sao? Sẽ như thế nào?”

“Hủ hóa, đối với đại đa số mọi người, có lẽ là một cái chết không thể giải thích được.”

Phương Hằng càng nghi ngờ hơn.

“Đại đa số? Còn lại thì sao?”

“Vậy thì thảm rồi, sẽ biến thành một loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ, có thể sẽ còn trở thành một nguồn lây nhiễm mới, đây đều là bí mật ta vẫn đang điểu tra.”

Máy móc công trình dẫn hai người tiến vào một con đường thật dài đến ngục giam của tòa nhà trung ương B.

Hai bên lối đi là những cửa sổ kính cao từ trên trần xuống nền nhà.

Phía sau cửa sổ kính là từng gian phòng nhỏ.

Bên trong gian phòng giam giữ những người cũng bị ô nhiễm.

Cuối cùng hai người bị công nhân máy móc đưa vào hai gian phòng nhỏ phân biệt.

“Vù… kẹt!”

Sau khi tiến vào phòng, một bên cửa sổ kính đóng xuống từ trần nhà đến sàn, hoàn toàn bịt kín căn phòng.

Thông qua cửa sổ kính, Phương Hằng còn có thể dễ dàng nhìn thấy Kerr ở gian phòng cách vách, còn có những người khác bị giam giữ trong các phòng nhỏ riêng biệt.

Xem ra đây đều là “người cùng phòng bệnh”.

Bên cạnh cửa kính có rèm cửa, có thể kéo lên nhưng Phương Hằng liếc mắt đã thấy camera giám sát được lắp đặt trong phòng.

Màn cửa vốn chẳng có tác dụng gì.

Kerr cực kỳ phấn khích.

Hắn lấy giấy bút mang theo người ra, gõ mấy lần vào cửa sổ, thử đi giao lưu trao đổi bệnh tình với những người ở phòng giam sát vách kia.

Tuy nhiên những bệnh nhân khác cũng không quá nhiệt tình đón tiếp Kerr.

Sau khi thử mấy lần, Kerr lui trở về.

Hắn cảm thấy thời gian mọi người ở chung còn quá ngắn nên vẫn có chút lạnh nhạt, chờ thêm chút, ở với nhau mấy ngày nhất định có thể hỏi ra thứ mình muốn từ miệng bọn họ.

Không có được gì từ miệng những người chung phòng bệnh, Kerr chỉ có thể lui lại tìm đến Phương Hằng nói chuyện khác.

“Đừng quá lo lắng, nơi này một ngày ba bữa đều có người phục vụ, chúng ta chỉ cần chờ ở đây, chờ đến khi vật ô nhiễm đầu nguồn bị tiêu diệt, đến lúc đó ô nhiễm trên người chúng ta sẽ bị xóa bỏ, như vậy thì chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

“Đầu nguồn?”

“Đúng, ta phỏng đoán nó hẳn là thứ đã gây ra vụ nổ ở biệt thự ngày hôm qua.”

Kerr vừa nói vừa lấy ra bản ghi chép trong túi, lại cúi người: “Ngươi nói lại cho ta biết, căn biệt thự kia có cái gì đặc thù? Ngẫm lại xem có còn bỏ sót cái gì, ta giúp ngươi phân tích một chút.”

Phương Hằng không trả lời, mà là nhìn một người khác trong nhà giam, hỏi: “Bọn họ đều là người bị ô nhiễm? Giam giữ nhiều người cùng một chỗ như vậy, không sợ họ lây nhiễm lẫn nhau sao?”

“Không đâu, sẽ chỉ bị ô nhiễm một lần, xe ra ta đã sớm bị ngươi làm ô nhiễm, lại nói nữa, chỉ cần đầu nguồn bị tiêu diệt, người bị ô nhiễm cũng sẽ dần dần khôi phục, đến lúc đó chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”

Trong lòng Phương Hằng tự nhủ tâm thái của Kerr ngược lại đang rất tốt.

Bất đắc dĩ, ở chỗ này cũng không ra được, dưới sự quấy rầy đòi hỏi của Kerr, hắn lại kiên nhẫn nói đại khái lại một lần cho Kerr những gì hắn đã nói với Đan Phúc Tài trước đó.

Bình Luận (0)
Comment