“Kéo chân bọn họ! Nhất định phải làm cho bọn họ lưu lại! Mặc kệ dùng phương pháp gì! Ta nhất định phải gặp bọn họ!” Meadville hô to với thuộc hạ: “Nhanh, thu thập tất cả linh kiện, lập tức trở lại trạm gác! Lập tức!”
Cả đội ngũ vận chuyển lần nữa vội vã hành động.
Để xe tải lại, Meadville dẫn đầu theo xe việt dã trở về trạm gác.
Trong một khu rừng rậm cách đó không xa.
Hơn hai mươi người chơi đeo mặt nạ nhao nhao nhìn về phía Fana.
“Fana, khống chế nhóm sinh vật này hao phí rất lướn sức mạnh của chúng ta, việc này sẽ ảnh hưởng đến bộ phận kế hoạch tối nay của chúng ta, làm như vậy thực sự đáng giá sao?”
“Có, ta cảm thấy đáng giá.”
Fana thu hồi ánh mắt nhìn phía trước: “Nói cho Phương Hằng nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo phải nhìn hắn rồi.”
...
Bên trong trạm gác số 6.
Đoàn đội công ty Hải Tinh giao thiệp với cấp trên của công ty Hắc Diệu Thạch không có kết quả, Lư Ngạn Long nghẹn một bụng lửa giận, đang chuẩn bị mang theo nhóm thợ sửa chữ dọn dẹp rời đi.
“Ông chủ Phương, công ty vừa mới giao thiệp cùng với cấp trên của công ty Hắc Diệu Thạch rồi, bọn họ có dáng vẻ y như lợn chết không sợ nước sôi ấy. Nói cái gì mà hàng hóa chúng ta muốn nằm trong danh sách cấm giao dịch của Liên Bang, không cách nào tiến hành giao dịch được, mong chúng ta có thể dùng vật phẩm ngang giá khác để trao đổi, còn đưa một danh sách trao đổi qua đây nữa chứ.”
“Ha, tất cả trên danh sách đều là hàng thông thường cả, ai muốn chứ? Chúng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy là vì chút rác rưởi như thế à?”
Lư Ngạn Long không hề che giấu sự khó chịu của mình chút nào.
Loại chuyện giao dịch âm thầm này vốn thể công khai được, căn bản không có cái gọi là hợp đồng.
Bọn họ chỉ có thể nhận.
Công ty Hắc Diệu Thạch không biết xấu hổ, bọn họ vẫn là muốn mặt.
Lư Ngạn Long một đường lòng đầy căm phẫn, thấy dáng vẻ của Phương Hằng giống như một chút cũng không để trong lòng, thậm chí còn kêu hắn đi bảo đồng bạn dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, hắn không khỏi có chút kỳ quái.
Phản ứng này không giống phong cách làm việc của Phương Hằng gì cả.
“Ông chủ Phương, cũng sửa soạn xong đồ đạc rồi, chúng ta cứ rời đi như vậy thật à?”
“Đi thôi, bình tĩnh, bọn họ sẽ trở về tìm chúng ta.”
Phương Hằng tỏ vẻ bình tĩnh.
Lư Ngạn Long không biết Phương Hằng đang có ý gì, hơi có chút ủ rủ phất tay với đoàn kỹ sư phía sau.
“Đi thôi, các anh em.”
Đang chuẩn bị rời đi thì một người chơi bên trong trạm gác vội vã đi tới, đứng ở trước xe việt dã năng cản mọi người đang muốn rời đi.
“Các vị bằng hữu của công ty Hải Tinh, xin chờ một chút.”
Tâm trạng Lư Ngạn Long không tốt, không có tâm tình phản ứng người này. Hắn ló đầu ra qua cửa sổ xe, mở miệng châm chọc: “Gì nữa? Bây giờ còn không cho bọn ta đi cơ á? Là pháp luật Liên Bang có luật lệ luật pháp nào cấm bọn ta rời đi à?”
“Không phải, mấy vị, giữa chúng ta sợ là có chút hiểu lầm.” Trên mặt quản lý phụ trách công tác nhà kho mang theo nụ cười lấy lòng: “Giám đốc Meadville rất nhanh sẽ trở lại, hắn năm lần bảy lượt căn dặn để cho các vị tạm thời ở lại, hắn muốn tự mình tâm sự cùng với các ngươi.”
Lư Ngạn Long nghe vậy, trong lòng chợt lướt qua dòng suy nghĩ, thầm nói chẳng lẽ sự tình còn có cơ hội xoay chuyển?
Hắn không khỏi dùng ánh mắt dò hỏi Phương Hằng ở một bên.
Phương Hằng khe khẽ lắc đầu không thể nhận ra.
Lư Ngạn Long nhận được tín hiệu Phương Hằng đưa ra, bèn từ chối: “Được rồi, đừng nói gì nữa, ta phải cảm ơn các ngươi luôn quá, không nhìn thấy bây giờ là lúc nào rồi à? Chờ lát nữa là bầy quái vật thể nhiễu sóng sẽ phải xuất hiện đấy! Người của bọn ta xảy ra chuyện các ngươi có thể phụ trách không hả?”
“Hơn nữa ta không cảm thấy ta có chuyện gì có thể tiếp tục trò chuyện cùng với các ngươi...”
“Bị người đùa giỡn giống như đùa khỉ một lần là đủ rồi, cứ đùa giỡn cả một công ty vui lắm hả?”
Lư Ngạn Long nói rồi chuẩn bị lái xe rời đi.
Quản lý thầm nói trong lòng đây là chuyện gì vậy chứ?
Hắn nhanh chóng tiến lên ngăn cản đằng trước xe việt dã, tiếp tục cười làm lành nhận sai: “Xin hãy đợi một chút, đừng sốt ruột, giám đốc Meadville rất nhanh sẽ tới thôi, là vì thương lượng chuyện vũ khí đạn dược laser cùng với các vị.”
Nhắc tới mấy từ vũ khí laser năng lượng cao, Lư Ngạn Long liền cảm thấy nén giận trong lòng.
“Vũ khí đạn dược năng lượng? Không phải vừa nãy các ngươi còn nói cái gì cũng không biết sao? Gì hả? Bây giờ lại nghĩ tới cơ đấy? Mau cút đi! Chớ có cản đường!”
Lư Ngạn Long đang muốn nhấn ga, cách đó không xa một chiếc xe việt dã nhanh chóng lái tới, lướt qua rất nhiều thủ vệ ở cửa, cho đến khi dừng lại ở trước mặt nhóm người Lư Ngạn Long.
Meadville vội vội vàng vàng đi xuống từ trên xe, nhìn về phía đoàn người Lư Ngạn Long đang muốn rời đi, trầm giọng nói: “Các ngươi vẫn không thể đi được, áp súc ma tinh pháo còn chưa được sửa chữa hoàn thành. Căn cứ hợp đồng giữa chúng ta, các ngươi cần phải hoàn thành sửa chữa sau đó mới có thể rời đi.”
Lư Ngạn Long nghe xong thì sửng sốt.
Chưa được sửa xong?
Hắn quay đầu nhìn quản lý máy móc của công ty ngồi ở đằng sau.
Quản lý máy móc lắc đầu liên tục.