“Trước đây sương đen còn chưa có dày nặng như vậy, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một đường nét.”
Tiểu Thất nhỏ giọng nói: “Ta nghe chú Lương từng nói, trước khi bang Mutter tới thành U Ám có rất nhiều thế lực bang hội lớn đều đi qua dò xét nơi ấy, xác định ở trong đó ngoại trừ khe hở trò chơi ra thì không tìm thấy những vật khác đâu, nếu không thì đã không tới lượt bị bang Mutter chiếm lấy.”
Trong lúc nói chuyện, Gite đi ở đoạn đầu của đội ngũ đã dẫn dắt cả đội tiến vào bên trong nơi dùng chân của bang Mutter.
Nhìn thấy phần bên trong nơ đóng quân bị bang Mutter chế tạo thành mê cung trước mắt, nỗi lòng Gite cũng trầm xuống theo, nhất thời có loại cảm giác không biết hạ thủ như thế nào.
Đang do dự, phía trước lão đại bang Mutter mang theo đoàn người xuất hiện từ trong màn sương đen.
“Gite, hà tất phải tức giận như vậy, người phía dưới không hiểu chuyện, ta thay bọn họ xin lỗi ngươi.”
Người đến là một thanh niên mặc áo gấm màu trắng.
Không giống với Gite, lão đại bang Mutter trông vô cùng trẻ tuổi, hào hoa phong nhã, chợt nhìn qua giống như là một sinh viên ưu tú vừa học giỏi lại tốt tính.
Người như vậy là lão đại của một bang phái ư?
Trên mặt Mạnh Như Huy mang theo vài phần mỉm cười, nhìn lão đạo của mấy thế lực khác đằng sau Gite: “Mấy nay này bang Mutter vẫn luôn chung sống rất vui vẻ với các vị, nhưng hôm nay là sao thế? Chẳng nói chẳng rành gì mà đã xông vào nơi dùng chân của ta, e là không tốt lắm đâu?”
Gite khẽ hừ một tiếng, nói: “Chẳng có vui hay không vui gì hết, quả đấm của ngươi lớn hơn ta, trước đây bọn ta đều đánh không lại các ngươi, bọn ta nhận. Nhưng hôm nay tình huống lại khác, ngươi cũng biết người của Liên Bang bên ngoài muốn bọn ta chết.”
“Gite tiên sinh nói đùa, ta cũng đang đau đầu vì chuyện bên ngoài đây. Lẽ ra khi đối đầu với kẻ địch mạnh, theo lý chúng ta nên hợp tác mới phải. Người xem như vậy có được hay không, các vị có thể tiến vào nơi dùng chân của bang Mutter bọn ta, chúng ta cùng thương lượng kế sách đối phó Liên Bang.”
Trước khi tới trong lòng Mạnh Như Huy đã có tính toán.
Thời gian cấp bách, hắn trực tiếp bày ra điều kiện của mình, nói rồi sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần: “Chẳng qua có một điều ta cần nói rõ, chỗ sâu nhất nơi dùng chân bang Mutter bọn ta là thánh địa, hợp tác thì được, nhưng xin các vị cho dù thế nào cũng không thể bước vào thánh địa. Đây là điểm mấu chốt của bọn ta.”
Mạnh Như Huy nhìn mọi người: “Các vị lão đại cảm thấy thế nào?”
Gite nhướng mày: “Thánh địa? Chẳng lẽ người của các ngươi trốn vào thánh địa, để cho bọn ta ở bên ngoài đánh đánh giết giết với Liên Bang?”
“Không phải, người của bọn ta cũng sẽ ở bên ngoài cùng chiến đấu hăng hái với các vị. Không gian bên trong thánh địa nhỏ hẹp, khu vực trong ấy tuyệt đối không có nơi để ẩn giấu đâu. Điểm này ta có thể lấy tính mạng của mình ra thề.”
Gite nhìn Mạnh Như Huy đầy nghiêm túc.
Nói cái gì mà thánh địa bang phái người ngoài không được đi vào chứ, hắn chẳng tin một chút nào.
Hắn cảm thấy rất có khả năng trong thánh địa có cái gì đó không thể cho người ngoài biết được.
Mạnh Như Huy biểu hiện rất bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra vài phần quyết tuyệt: “Đây là điểm mấu chốt của ta. Nếu như các vị không đồng ý, vậy thì cá chết lưới rách mà thôi, bang Mutter phụng bồi tới cùng.”
Nói rồi, hai thanh niên vẫn luôn đứng sau lưng Mạnh Như Huy đồng thời bước về phía trước một bước.
Chân mày Phương Hằng cau lại.
Một người trong đó hắn biết, trùng hợp là thanh niên cường tráng suýt chút nữa đánh nhau ở Quỷ thị lúc trước - Doãn Mặc.
Gite nhìn thấy hai người này, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Thực lực của Mạnh Như Huy hắn không biết, không rõ ràng lắm.
Nhưng khoảng thời gian mà bang Mutter mới tới đó, chỉ là hai người bên cạnh Mạnh Như Huy ra tay cũng đã đánh toàn bộ thế lực khắp thành U Ám một lần rồi.
Ngoại viện hắn dùng tiền mời đến cũng chẳng có tác dụng.
Vẫn bị đánh như thường.
Các thế lực nhỏ chiếm giữ ở thành U Ám đều không phải hạng người thiện lành gì, cũng chính là thực sự đánh không lại nên mới ngầm đồng ý bang Mutter chiếm giữ khu vực bên ngoài thành U Ám.
Sau đó thấy bang Mutter không có làm gì ảnh hưởng ích lợi của bọn họ, cộng thêm làm việc cũng cực kỳ cẩn thận, nên bọn họ cũng chỉ mở một con mắt nhắm con mắt.
“Được! Vậy xử lý theo lời ngươi nói đi!”
Gite từng tiếp xúc với Mạnh Như Huy mấy lần, biết đối phương nói được thì làm được.
Nếu đối phương đã nhả ra thế, không cần thiết cứng rắn ngang đến cùng.
“Quân tử trọng lời nói, hy vọng Gite tiên sinh giữ lời hứa.”
Mạnh Như Huy vung tay lên, ý bảo các thuộc hạ nhao nhao tách ra.
“Mời các vị đi theo ta.”
Mạnh Như Huy mang theo mọi người đi ngang qua khu vực mê cung sau khi đã cải tạo.
Trong mê cung sương đen bao phủ, cảm giác bị áp chế tới cực điểm!
Dựa vào năng lực cảm nhận đối với huyết dịch của huyết thống Huyết tộc, Phương Hằng cũng chỉ có thể cảm giác được phạm vi chưa đến năm mét.
Hắn quan sát bốn phía, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng.
Lối đi trong nơi dừng chân bốn phương thông suốt, hoàn toàn đúng là vô cùng thích hợp để lợi dụng địa hình tiến hành du kích chiến với Liên Bang.