Kỳ lạ là, hình như sương đen toát ra ngoài từ trong vách đá của hang động?
Phương Hằng tới gần tường đá cảm giác trong chốc lát.
Trên thực tế, tại lần đầu tiên tiến vào hang động hắn cũng đã có cảm giác rồi.
Lúc này, theo sương mù càng nồng nặc hơn, Phương Hằng càng cảm thấy trong khí tức ẩn chứa lực lượng kỳ lạ.
Hình như có một chút quen thuộc.
Nhưng không thể nói rõ là giống ở điểm nào.
Hắn dừng lại tại chỗ chốc lát, thấy Cố Thanh Trúc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bèn liền nhìn về phía Fana nói: “Ta đi ra xem tình huống thế nào, rất nhanh sẽ trở về ngay, ngươi hỗ trợ chiếu cố nàng.”
“Ừ, ta biết rồi, ngươi cũng cẩn thận.”
Phương Hằng rời khỏi hang động.
Ở bên ngoài, đoàn đội Liên Bang đã tiến vào khu vực nơi bang Mutter dùng chân, tiến vào phạm vi mê cung.
Một bên của thành U Ám chia thành từng tiểu đội một, chu toàn với địch nhân dưới sự giúp đỡ của địa hình đặc thù và khí tức sương đen.
Đợt công kích thứ nhất của Liên Bang rất nhanh đã bị đánh lui.
Nhưng mà nguy cơ cũng không có biến mất.
Nhóm binh sĩ quân bộ Liên Bang thứ hai lục tục đi đến, tụ tập qua đây từ bên ngoài, vây trọn phần ngoài cửa vào nơi dùng chân chật như nêm cối.
Rất nhanh, nửa giờ sau, tiến công nhằm vào bọn họ của nhóm quân bộ Liên Bang thứ hai chính thức bắt đầu.
Liên Bang lấy tiểu đội làm đơn vị, không ngừng nối đuôi nhau tiến vào cửa nơi dùng chân.
Thực lực cứng của quân bộ cao hơn đám ô hợp thành U Ám một mảng lớn.
Tình thế không lạc quan cho lắm.
Bởi vì bên trong khu vực mê cung tràn đầy sương đen có thể hấp thu cảm giác, dù là Phương Hằng cũng rất khó phân rõ tuyến đường.
Sau khi rời khỏi, hắn cũng chỉ có thể dựa vào giác quan thứ sáu đi về phía trước.
Cũng không biết hướng đi này là đúng hay sai.
Phút chốc, trong lòng Phương Hằng hơi động.
Đằng trước truyền đến tiếng truy đuổi.
Phương Hằng lập tức ẩn thân sau một cột đá dựng đứng, thò đầu ra từ sau cột đá quan sát phía trước.
Hơn mười người chơi là thành viên bang Mutter ở đối diện đang tác chiến với một đội quân Liên Bang chính quy cỡ nhỏ.
Tất nhiên thành viên bang Mutter đánh không lại.
Nói đối chiến cho dễ nghe, thực chất họ bị đoàn đội Liên Bang truy đuổi suốt một đường.
Nói cách khác, tiểu đội quân bộ Liên Bang lo sẽ bị mai phục trong màn sương đen nên chỉ từng bước đuổi theo, không dám mạo hiểm truy đuổi quá sát sao. Nếu không tình hình của người chơi thuộc bang Mutter sẽ càng thêm tệ hại.
Trong đội ngũ đã có người bị thương.
“Pằng! Pằng!!”
Người chơi thuộc quân bộ Liên Bang liên tiếp nổ súng truy kích.
Bên ngoài trò chơi, súng ống vẫn là vũ khí tầm xa vô cùng hữu ích.
Đặc biệt, nó còn là trang bị đặc chế tiêu chuẩn do quân bộ Liên Bang cung cấp.
Vũ khí được trang bị trình độ công nghệ cao nhất của Liên Bang, đạn bắn ra có thể gây thêm sát thương và các debuff kèm theo cho nhiều loại sinh vật.
Arctu dẫn theo đoàn đội thuộc hạ trong bang Mutter vừa chạm trán một nhánh quân bộ Liên Bang ít người, vốn nghĩ sẽ ăn đứt được chúng, nào ngờ trong đội ngũ đối phương có kẻ địch mạnh.
Hắn chẳng những không chiếm được chút lợi lộc nào, ngược lại còn trúng đạn dẫn đến bị thương nặng, hiện đang chạy trốn sự đuổi bắt của Liên Bang.
“Pằng!!”
Lại một tiếng súng vang lên.
Đồng tử Arctu co rụt, cảm thấy lưng và vai đau nhói, sau đó cả người chịu tác động cực lớn của viên đạn mà lảo đảo ngã về phía trước.
Là hắn!
Phương Hằng thấy rõ bóng dáng Arctu.
Hai người chơi có thân hình vạm vỡ theo sau lão đại bang Mutter - Mạnh Như Huy trước đó.
Một người là Doãn Mặc, người còn lại chính là kẻ trước mắt.
Hắn từng nghe Tiểu Thất nói, ba người này lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm giữa họ còn hơn cả anh em.
“Lão đại!”
Các thành viên bang Mutter thấy thế lập tức tiến lên đỡ hắn.
Không phải đạn bình thường.
Là súng bắn tỉa cao năng.
Bả vai Arctu bị đạn xuyên thủng một lỗ, máu chảy đầm đìa!
“Đi!”
Acrtu cố chịu đựng cơn đau dữ dội muốn đứng lên nhưng lại cảm thấy đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã xuống đất.
“Mặc kệ ta, các ngươi đi trước đi!”
Acrtu hét to, đang định để những người khác đi trước, chợt thấy một bóng người từ phía sau cột đá trước mắt bước ra, hắn nhíu mày.
Không phải người của Liên Bang.
Trông hắn rất lạ mặt.
Là người đến cùng Gite ư?
Tại sao hắn lại một mình chạy loạn khắp nơi?
Acrtu vừa định lên tiếng thì nghe Phương Hằng hô to với hắn: “Các ngươi đi trước! Ta sẽ ngăn cản chúng!”
Vừa dứt lời, Phương Hằng đã chạy thẳng về phía đám người Liên Bang.
“Đừng đi!”
Thằng nhãi chán sống này!
Acrtu chợt run lên trong lòng, hắn không ngờ thằng nhãi không biết xuất hiện từ đâu ra này lại liều như vậy, cứ thế xông thẳng đến chỗ kẻ địch.
“Pằng pằng! Pằng pằng!!!”
Đám người Liên Bang trông thấy có bóng người lao ra từ màn sương đen thì lập tức ngừng tìm kiếm phía trước. Thay vào đó, tất cả cùng nhắm vào bóng người và xả súng.
Cơn mưa đạn dày đặc trút xuống!
“Vút, vút vút...”
Phương Hành dựa vào thuộc tính nhanh nhẹn của mình, mạnh mẽ né tránh trong màn sương đen!
Mưa đạn dày đặc nên hắn không thể hoàn toàn tránh hết, vẫn bị một viên đạn sượt qua. Thế nên hắn vội vàng nấp sau một cột đá.
‘Nhắc nhở: Người chơi trúng công kích từ độc tố không xác định...’