Phương Hằng nghĩ vậy bèn lập tức đứng dậy, chạy tới phòng của Tiêu Nhược Nhược, chuẩn bị tìm nàng nhờ cải tiến thuốc.
Mạc Gia Vĩ còn đang yên lặng suy nghĩ, hắn thấy Phương Hằng vội vàng chạy ra bên ngoài bèn đuổi theo phía sau.
“Phương Hằng, ngươi đi đâu thế?”
“Đi tìm người.”
“Hả? Đã muộn rồi còn đi ra ngoài? Không an toàn lắm đâu! Có thể bây giờ ngươi đã bị truy nã, cẩn thận người của cục điều tra tới tìm người…”
“Ý? Không ở trong phòng à?”
“Ngươi đang tìm ai?”
“Tiêu Nhược Nhược, vị học bá kia đó.”
Quản gia Tôn bị tiếng ầm ĩ trên hành lang đánh thức, hắn mặc áo ngủ ra xem, nhìn Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ với vẻ mặt nghi ngờ.
Đêm rồi, hai người kia vào phòng của một cô gái làm gì thế?
“Thiếu gia, Phương Hằng tiên sinh, đã khuya thế này rồi, các ngươi đều ở đây là có chuyện quan trọng gì sao?”
Mạc Gia Vĩ lùi về phía sau hai bước tỏ vẻ mình trong sạch.
“Khụ khụ…”
Khuôn mặt già của Phương Hằng đỏ lên.
Trong trò chơi ngày đêm đảo điên nên hắn đã quên bây giờ đang là buổi tối.
Thời gian này, hai người lại đứng trước cửa phòng của một cô gái hình như đúng là không hay lắm.
“Ta tới tìm Tiêu Nhược Nhược, muốn tham khảo với nàng vài vấn đề liên quan đến Thần bí học, xin lỗi, người nghiên cứu học thuật như chúng ta là vậy, nhất thời hứng khởi nên…” Phương Hằng xấu hổ giải thích: “Nên quên mất thời gian, ngươi hiểu…”
Quản gia Tôn nghi ngờ, không quá tin vào lời nói của Phương Hằng.
Ngươi á? Còn nghiên cứu học thuật nữa cơ à?
Trong mấy tiếng chạy ra chạy vào phòng đọc sách rất nhiều lần, ngươi có thể chuyên tâm học tập được không đấy?
Mạc Gia Vĩ nhanh chóng chuyển đề tài, bước tới hỏi: “Quản gia Tôn, Nhược Nhược đâu?”
“Nàng không ở trong phòng à?”
Quản gia Tôn cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn bước về phía trước nhìn căn phòng tối om, nhớ lại: “Ừm, nàng ăn tối xong hỏi ta nhà kho cất khoáng thạch ở đâu, có thể bây giờ vẫn còn ở trong nhà kho.”
“Ta dẫn các ngươi tới đó xem thử xem.”
Quản gia Tôn cũng hơi lo lắng cho sự an toàn của Nhược Nhược, vì thế cùng tới nhà kho với hai người Phương Hằng.
Sân sau, cánh cửa nhà kho đóng chặt.
“Lạch cạch…”
Đẩy cửa nhà kho ra, ba người đồng thời đứng yên ở cửa.
Phương Hằng khẽ nhướng mày, đôi mắt hơi híp lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Gia Vĩ, đưa mắt mang theo ý hỏi.
Mạc Gia Vĩ lại không chú ý tới ánh mắt của Phương Hằng, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Giữa nhà kho, mũi chân Tiêu Nhược Nhược cách mặt đất chưa đến mười centimet, cơ thể lơ lửng trên không.
Một lượng lớn quặng Kyaniye thô nhanh chóng xoay tròn xung quanh Tiêu Nhược Nhược.
Người chơi có thể chủ động sử dụng kỹ năng ở bên ngoài!
Đặc điểm rõ ràng nhất của năng lực cụ thể hóa cấp ba!
Mạc Gia Vĩ bị doạ sợ, hắn quay đầu nhỏ giọng nói với Phương Hằng: “Tình huống gì thế này?”
Phương Hằng cạn lời.
“Ngươi hỏi ta à?”
Mạc Gia Vĩ há miệng thở dốc.
Ấn tượng của hắn với Tiêu Nhược Nhược còn rất sâu sắc, là một cô gái rất sợ người lạ.
Bắt đầu từ khi còn nhỏ, nàng đã thường xuyên ru rú trong phòng đọc sách nhà Mạc Vân Tiêu.
Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Nhược Nhược, nàng đều cúi đầu tăng tốc lướt qua hắn.
Sau khi lớn lên, loại tình huống này mới hơi cải thiện một chút.
Lần đầu tiên Mạc Gia Vĩ phát hiện Tiêu Nhược Nhược trâu bò như vậy.
“Lạch cạch.”
Tiêu Nhược Nhược rơi xuống đất, nàng mở mắt ra chú ý tới người ở bên ngoài.
“Sao… Sao các ngươi lại tới đây?”
…
“Hả? Muốn cải tiến thuốc?”
Phòng khách, nghe xong nhu cầu muốn cải tiến thuốc của Phương Hằng, Tiêu Nhược Nhược lộ ra vẻ hoang mang.
“Anh Phương Hằng, cải tiến thuốc là một chuyện rất khó khăn, bởi vì phương thức chuyển hoá của Ma dược học không nhất trí lắm… Muốn tăng hiệu quả của thuốc, theo hình thức thuật luyện kim, chúng ta sẽ tiến hành tinh luyện đặc biệt với dược liệu… Nhưng từ góc độ của Ma dược học, phần lớn chúng ta…”
Nghe học bá giảng giải chuyên nghiệp về Ma dược học, Phương Hằng lập tức có cảm giác mơ màng sắp ngủ.
Dù sao Phương Hằng còn có chút cơ sở, Mạc Gia Vĩ nghe như rơi vào trong sương mù, mí mắt đánh nhau.
Chưa quá hai phút, Mạc Gia Vĩ đã lập tức ngã xuống ghế sô pha hôn mê.
‘Nhắc nhở: Ngươi và Tiêu Nhược Nhược tiến hành thảo luận về Ma dược học, thuật luyện kim, Thần bí học, ngươi lĩnh ngộ được một ít, giá trị kinh nghiệm kỹ năng Ma dược học cơ sở của ngươi +33, giá trị kinh nghiệm kỹ nâng Thần bí học cơ sở của ngươi +55.’
Tình huống gì vậy?!
Giá trị kinh nghiệm của kỹ năng Ma dược học và Thần bí học đều tăng lên?!
Nhắc nhở trò chơi đột nhiên xuất hiện làm Phương Hằng lập tức tỉnh táo lại, không còn chút buồn ngủ nào nữa.
Có rất ít tiền lệ nhìn thấy nhắc nhở trò chơi khi không ở trong trò chơi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Phương Hằng nhìn về phía Tiêu Nhược Nhược, không thể dời đi.
Kỳ quái!
Lúc trước, hắn cũng từng giao lưu với Mạc Vân Tiêu về Thần bí học, vì sao lúc đó chưa từng xuất hiện loại nhắc nhở này? Vì sao lúc đó không nhận được giá trị kinh nghiệm của kỹ năng?
“Anh Phương Hằng? Trên mặt ta có gì à?”
Tiêu Nhược Nhược chú ý tới ánh mắt của Phương Hằng, gương mặt hồng hồng, không khỏi cúi đầu xuống.
Phương Hằng ngạc nhiên hỏi: “Nhắc nhở trò chơi đó! Ngươi không nhận được à?”
“Hả?…” Tiêu Nhược Nhược ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt trở nên hơi buồn bã, nàng vẫn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh Phương Hằng, ta vẫn luôn không nói thật với ngươi, thật ra ta là Á Nhân chủng.”
Á Nhân chủng!
Hoá ra là như vậy!