Lúc này Mặc Phượng Vũ cùng Mặc Ngọc Châu đi theo sau Mặc Thải Hoàn,cũng đang đi tới. thấy hai người ôm nhau, hai nàng ngượng ngùng che mặt lại không nói gì.
Ôm nhau một lúc hai người Minh Xuyên lúc này mới để ý tới phía sau có hai người liền tách ra.Minh Xuyên ngượng ngùng nhìn hai thiếu nữ nói :
"hai nàng tới lâu chưa?"
"bọn muội mới tới thôi" Minh xuyên lần đầu nghe được thanh âm của Mặc Phượng Vũ, mềm mại, hết sức ôn nhu, làm cho người ta nghe xong thật là thoải mái.
"hai tỷ còn ngại ngùng gì nữa, phu quân rất soái a" Mặc Thải Hoàn cười hì hì đi tới chiêu chọc hai nàng kia.
Minh Xuyên vừa nghe mấy nàng đùa giỡn lẫn nhau,hắn liền ho khan vài tiếng rồi nói với Mặc Phượng Vũ:
"Các nàng tìm ta có chuyện gì không"
Mặc Phượng Vũ thấy Minh Xuyên nói với mình, sắc mặt khẽ đỏ lên, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: "Không có gì, bọn muội chỉ muốn nói huynh cẩn thận làm việc, Âu dương phi thiên rất là khó đối phó.."
Minh Xuyên cười cười đi tới ôm hai nàng vòng eo nhỏ, đưa ánh mắt nhìn qua khuôn mặt đỏ hồng của Mặc Phượng Vũ, nhẹ nói bên tai nàng :
"chưa cưới về đã lo cho phu quân rồi... " Nói xong nhẹ hôn lên má trắng mềm của nàng.
"ta.. Ta không có.." Sau khi nói xong, vị Nhị tiểu thư Mặc phủ trên mặt đỏ chót , hiển nhiên đối với việc bản thân bị hắn ôm hôn , rất ngượng ngùng.
Mà Minh Xuyên sau khi nghe xong tiếng nỉ non của người ngọc, biết các nàng chưa quen đành phải buông các nàng ra.
Mặc Thải Hoàn ở một bên, nháy mắt một cái, nhảy qua đẩy nhẹ Minh Xuyên một cái nói :
"huynh thật là hư, chưa gì đã khi dễ mấy vị tỷ tỷ của muội rồi"
Minh Xuyên nghe xong liền cười nói "mấy vị Mỹ nữ ta còn có việc phải làm, có gì đêm nay nói chuyện nha.."
"huynh thật là xấu!" Mặc Phượng Vũ khẽ mắng một tiếng . Sau đó kéo hai nàng , sau khi đối với Minh Xuyên nhẹ nhàng thi lễ, cáo từ trở về.
Mà từ đầu đến giờ, vị Đại tiểu thư Mặc phủ Mặc Ngọc Châu, vẫn không hề mở miệng nói một câu, sau khi thấy hai tỷ muội Mặc Phượng Vũ rời đi, đỏ mặt nhìn thoáng qua Minh Xuyên , rồi vội đi theo.
"haha! Đúng là to đẹp, phải nhanh làm cho xong việc mà về ôn chuyện với các nàng, hắc hắc" nhìn theo bờ mông lắc lắc của các nàng, Minh Xuyên nói nhẹ nhanh chân ra bay hướng tiêu tương viện mà đi. hắn muốn giết tên bang chủ tu bình bang trước.
...
Trong tiêu tương viện
"Ai da! Trầm gia ra tay thật là hào phóng, sau này đối với Kim Chi cũng không được hẹp hòi đấy!" Trong phòng truyền ra tiếng nũng nịu của tiểu Kim Chi.
"Đương nhiên tiểu mĩ nhân, ngươi chính là bảo bối trong lòng ta mà! Chỉ cần ngươi đối tốt với đại gia, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi! Nào, các huynh đệ! Cùng ta cạn một chén, hôm nay không say không về!"
Thanh âm của Trầm Trọng Sơn vang ra khỏi phòng, ngoài cửa phòng gã thanh niên nghe được rất rõ ràng.Gã thanh niên ngoài cửa đột nhiên cười lạnh, cũng không lập tức rời đi, mà lặng lẽ vòng ra mái hiên biên cạnh, giống như u linh mà đứng bất động, tựa hồ như đang đợi gì đó.
Ước chừng thời gian khoảng một chén trà, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ:
"Có độc! Trong rượu và thức ăn này có độc, ta trúng độc rồi!"
Vừa dứt lời, người này quỷ dị cười to hai tiếng, rồi thanh âm im bặt. Nghe giọng nói đúng là gã hắc bàn tử Tiễn Tiến.
"Lũ khốn khiếp! Các ngươi dám âm mưu hại bổn bang chủ, ta sẽ lấy mạng các ngươi!" Trầm Trọng Sơn hoảng sợ thét lên, nhưng cũng đã quá muộn, không tự chủ được cười khan hai tiếng, sau đó cũng mất mạng ngã lăn ra đất.
"Độc tú tài"
Phạm Tự cùng Trầm Tam sợ hãi nhìn nhau, cả hai đồng thanh nói:
"Gã sai vặt kia, là hắn hạ độc"
."Vậy chắc chắn hắn có giải dược!"Hai người lập tức như bị lửa đốt, đấy hai người con gái bên cạnh ra, hướng ra ngoài cửa vọt tới.
Nhưng đáng tiếc là vừa đến cửa phòng, bọn họ đột nhiên "ha ha" hai tiếng, từ từ ngã xuống đất.
"Xem ra tên hắc bàn tử ăn nhiều nhất, cho nên độc tính phát tác sớm nhất! Về phần Trầm Trọng Sơn ăn cũng không ít nên là người thứ hai. Về phần gã áo đen và tên nho sinh ăn ít hơn nhiều, nhưng "Tiêu Hồn Tán" của tên hàn Lập kia độc tính vô cùng mãnh liệt, cho dù chỉ nuốt một giọt, sẽ chết chắc không thể nghi ngờ"
Minh Xuyên thản nhiên suy tính, sau khi đợi một hồi mới đẩy cửa phòng đi vào.
Chỉ thấy trong phòng không còn một ai sống sót, ngay cả tiểu Kim Chi cùng ba nữ tử bồi rượu cũng đã khí tuyệt thân vong.
Minh Xuyên cẩn thận dò xét một hồi, xác định trong phòng không còn ai sống sót, mới nhẹ nhàng rời khỏi.
....
Trăng sáng trên cao, mây mờ nhẹ trôi, gió thổi lướt qua. Nhưng bên trong Gia Nguyên thành lúc này lại có những cuộc thảm sát kinh thiên động địa xảy ra.