Lúc này ngay cả Triệu mập mạp cũng không nhịn được, sốt ruột lên tiếng: "Chìa khóa cứu đời lại là ai nữa?"
"Đây là một tổ chức tôn giáo, tôn chỉ chính là [nghênh đón thế giới mới, cứu người lạc đường]. Thế giới của tổ chức này chính là thế giới đã bị "nó" hoàn toàn thống trị. Ở trong mắt của bọn họ, chỉ cần thế giới có một người đứng đầu mạnh tuyệt đối, vậy sẽ lập tức có thể đạt được hòa bình. Bọn họ dồn lực hãm hại dân thường, tăng cường thực lực của Quỷ quái. Cho nên những giáo đồ này, cũng chính [du khách] tự nguyện tới nơi này hiến thân."
Mặc dù mục đích cuối cùng của "Sở nghiên cứu số 3" và "Chìa khóa cứu đời" đều là vì loài người, nhưng nhìn từ cách làm thì nó đã không chính nghĩa, nhưng thiên hướng của bọn họ thì hoàn toàn ngược lại. Rất rõ ràng "Sở nghiên cứu số 3" là muốn thông qua tiêu diệt "nó" cứu thế giới, "Chìa khóa cứu thế" thì hy vọng tăng cường thực lực của "nó" để cứu thế giới.
Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến thứ gì đó, không nhịn được hỏi: "Vậy anh có biết "Tập đoàn Tích Tắc" không?"
Nghe vậy, hướng dẫn viên du lịch giả này có chút kinh ngạc nhìn cô: "Không nghĩ tới cô không biết hai tổ chức kia, lại biết Tập đoàn Tích Tắc. Ba tổ chức này là ba tổ chức lớn nhất của thế giới quái đàm, khác với hai tổ chức kia, tôn chỉ của Tập đoàn Tích Tắc chính là [lợi ích trên hết]. Bọn họ hành động thuận lợi, đều có hợp tác với hai tổ chức còn lại. Chắc các người đã đi qua "Tiệm nhỏ Đới Duy” rồi đi? Đó chính là do Tập đoàn Tích Tắc mở."
Tô Dung: "..."
Cô đột nhiên ý thức được, nếu như lúc ấy cô cầm ghim cài áo nhân viên ưu tú ra, có lẽ còn có thể giảm giá được một chút!
Bị thiệt rồi!
Không được, chút nữa phải đi hỏi thử một chút, nhìn xem có thể lấy được thứ gì tốt hay không. Mặc dù hướng dẫn viên du lịch nói không thể đi vào hai lần, nhưng cô đứng ở cửa hỏi chắc không có vấn đề gì đâu!
"Lạc đề rồi." Hướng dẫn viên du lịch giả tằng hắng một cái: "Vườn bách thảo này biến thành bộ dạng bây giờ, vẫn là do bị ảnh hưởng của cây thực vật Quỷ quái kia. Vốn dĩ những thứ kia đều là thực vật bình thường, dưới sự lây lan của cái cây kia, đều biến thành Quỷ quái."
Tô Dung hỏi: "Cái cây kia ở "khu rừng Phù Bạch" sao?"
Thấy hướng dẫn viên du lịch giả gật đầu, 'đầu con nhím' lập tức tức giận: "Vậy nếu chúng tôi đi đến chỗ đó, chẳng phải là chết chắc hay sao?"
"Đúng vậy, cho nên tôi mới nói nếu các người nghe theo hai phần quy tắc kia (quy tắc của xe buýt và quy tắc vườn bách thảo) nhất định sẽ chết." Hướng dẫn viên du lịch giả thành khẩn nói: "Bây giờ các người có hai lựa chọn, một là mặc áo xanh của nhân viên vào, đạt được che chở giống với chúng tôi. Như vậy mặc dù không đi được, nhưng ít nhất không ảnh hưởng đến tính mạng."
Bốn người không hẹn mà cùng yên lặng, không ai muốn mất tự do cả.
hướng dẫn viên du lịch giả này đã sớm đoán được bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào: "Mà phương án thứ hai, chính là các ngươi tiêu diệt cái cây kia, như vậy cũng có thể qua ải."
Có vấn đề.
Tô Dung lập tức ý thức được hướng dẫn viên du lịch giả này đang nói dối, quái đàm không thể nào chỉ có thể dựa vào tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể qua cửa. Hắn ta nhất định còn che giấu một ít tin tức.
Nhưng mục đích giấu diếm nhất định chính là vì lợi ích của mình, hắn ta muốn từ trên người những điều tra viên bọn họ lấy được cái gì chứ?
Cô tỉnh bơ hỏi: "Anh giúp chúng tôi có lợi ích gì?"
"Nguồn ô nhiễm biến mất, chúng tôi cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này." Hướng dẫn viên du lịch giả này cô đơn nói: "Thật ra tôi đã gặp rất nhiều điều tra viên, bọn họ đều chết ở chỗ này."
Lại là một lời nói dối. Phán đoán của Tô Dung chính là, quái đàm này không thể khó như vậy, nếu không, không phải chỉ là quái đàm trong khoảng 10 người.
Nhưng như vậy cũng có thể thấy được trong những nhân viên áo xanh tuyệt đối không có người lúc trước là đều tra viên, nếu không không thể không biết một chuyện quá bình thường này. Như vậy phương pháp thứ nhất mà hắn ta nói đã có vấn đề, tóm lại không thể chọn.
Tiếp theo không thể hỏi được gì thêm, ngoài mặt mấy người bọn họ đồng ý lời đề nghị của hướng dẫn viên du lịch giả, rời khỏi chỗ này.
Lúc đi ra trạm nghỉ ngơi, sương mù bên ngoài lại trở nên đậm hơn một chút. Cũng may có [Hoa mặt trời] tản ra ánh sáng yếu ớt, xua tan sương mù dày đặc 5 mét xung quanh Tô Dung.
Mấy người Tiểu Nhị xem như thông minh, đều đi vây quanh cô.
Dưới ánh mắt không hiểu của mọi người, Tô Dung lại lần nữa trở về "Tiệm nhỏ Đới Duy", gõ cửa một cái, ông chủ chủ tiệm đi ra: "Có chuyện gì không?"
Ở chỗ mà mọi người không nhìn thấy Tô Dung lấy ghim cài áo của mình ra, sau đó hỏi: "Có chuyện gì tôi có thể làm không?"
Thấy ghim cài áo có in dấu đồng hồ báo thức, ông chú cũng không ngoài suy đoán, chỉ là sâu xa nhìn Tô Dung một cái: "Trái lại tôi cũng không có mong muốn gì, chỉ là làm việc quá lâu ở chỗ này, có một chút muốn rời đi. Ngoài ra nhắc nhở cô một câu, ban đầu lúc thành lập vườn bách thảo, "Sở nghiên cứu số 3” cùng với "Chìa khóa cứu đời" đã bắt đầu hợp tác rồi."
Chờ Tô Dung hỏi xong, nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, Đới Duy cúi đầu, cười một cái, trở về thu dọn đồ đạc. Nói không chừng lần này, ông ta có thể kết thúc chuyến đi công tác này rồi.
Rời khỏi "tiệm nhỏ Đới Duy", Tô Dung vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc chủ tiệm có ý gì. Mới bắt đầu hai tổ chức đã hợp tác, lúc này mang đến ảnh hưởng gì sao?
Đối phương là muốn nhắc nhở cái gì với cô?*