Vừa suy nghĩ, cô vừa không quên quan sát xung quanh. Khác với trước kia, bây giờ dọc theo đường đi gần như không có nhân viên. Trái lại số lượng du khách thì không có giảm bớt, vẫn vô cùng phấn khích đi dạo vườn bách thảo bình thường.
Nhưng nhân viên giảm bớt chứng minh được rất nhiều chuyện, Tô Dung bước nhanh hơn, vội vàng đi đến "Phòng ấm gây trồng".
Đi nửa ngày cũng không thấy có người nói chuyện, 'đầu con nhím' không thể làm khác hơn là hỏi: "Các người cảm thấy hướng dẫn viên du lịch giả đó thế nào?"
Gã không hỏi lời của ông chú chủ tiệm nói, bởi vì đối với gã lời của hướng dẫn viên du lịch giả còn phức tạp hơn, hơn nữa rõ ràng là ông chú kia nói với Tô Dung. Thà xoắn xuýt lời của ông ta, còn không bằng suy nghĩ ý của hướng dẫn viên du lịch giả kia.
"Tôi... Tôi cũng không biết." Triệu mập mạp cũng không hiểu gì hết, chỉ là anh ta rõ ràng coi như hỏi cũng không nhất định có đáp án xác thực, cho nên vẫn luôn do dự.
Tiểu Nhị lại lần nữa trở về bộ dạng u ám lúc trước, chỉ là lắc đầu, không nói câu nào.
"Một nửa thật một nửa giả." Đây là câu trả lời của Tô Dung. Nhưng cô chỉ nói một câu như vậy thôi cũng không nói gì thêm.
Lời một nửa thật một nửa giả rất đúng, nhưng câu nào là thật câu nào là giả, rất khó phán đoán. Ngay cả chính cô cũng không phán đoán chính xác được, chỉ có thể đến lúc đó nói sau.
Cái gì gọi là "Phòng ấm gây trồng" thật ra một cái phòng thủy tinh to, bên trong có rất nhiều hơi nước, trồng các loại thực vật nhiệt đới, rậm rạp chằng chịt làm cho người ta không nhìn thấy rõ bên trong.
Nhân viên đứng ở trong cửa, thái độ phục vụ rất tốt: "Xin chào mọi người, mọi người là muốn đến thăm quan "phòng ấm gây trồng" của chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, chỗ này có hoạt động gì không?" Tô Dung vừa hỏi vừa nhìn vào bên trong.
Nhưng hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, bên trong tối thui, thật sự không có chút ánh sáng nào có thể xuyên qua.
"Có nha." Nhân viên cười híp mắt nói: "Thực vật ở chỗ này của chúng tôi đều thích nghe người ta khen ngợi, nhất là thực vật màu đỏ. Cho nên muốn rời khỏi phòng ấm, lúc đi thăm quan, khen ngợi tất cả những thực vật màu đỏ nhìn thấy mới có thể rời đi. Chú ý mỗi thực vật không thể khen ngợi giống nhau được, nếu không các thực vật sẽ nổi giận. Nếu như dỗ thực vật vui vẻ, sẽ có quà tặng vượt mức nha."
“Ý của những lời này là, tôi không thể lặp lại từ khen ngợi cho thực vật khác nhau, nhưng những người còn lại có thể sử dụng từ tôi đã dùng qua đúng không?" Tô Dung hỏi rất cẩn thận, loại không có quy tắc văn bản càng phải đề phòng rơi vào bẫy.
Nhân viên gật đầu: "Đúng là như vậy, chỉ cần làm cho thực vật hài lòng, mỗi người các người lặp lại từ đã dùng một lần cũng được."
"Vậy tổng cộng có mấy loại thực vật màu đỏ vậy?"
"Ba loại."
“Thực vật thích nghe khen cái gì?"
Cái này thì chính là do tự ngài suy nghĩ, lòng thành thì linh. Tất nhiên thực vật thích khen ngợi thực vật rồi."
Tiểu Nhị đột nhiên mở miệng: "Có một đội du khách khác đã đến chỗ này không? Hai trai hai gái."
"Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của du khách." Trên mặt nhân viên là nụ cười mỉm, "Hiện tại các du khách muốn bắt đầu sao? Tất cả hoạt động sẽ chấm dứt vào 5 giờ chiều."
Năm giờ chiều? Nghe được tin tức này, Tô Dung vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ trong lòng, hỏi theo bản năng: "Vậy bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Bây giờ đã ba giờ rồi."
Thời gian eo hẹp thành ra như vậy, Tô Dung không chậm trễ nữa, dứt khoát dẫn theo mấy người bước vào nhà thủy tinh. Giẫm lên con đường nhỏ bằng gỗ, bốn người cảnh giác quan sát xung quanh. Không khí bên trong phòng ấm rất ẩm ướt, mang theo hơi nước, mùi cỏ xanh cùng với mùi đất đai. Thực vật nhiệt đới xung quanh cao lớn và rậm rạp, nhìn qua không khác gì với vườn bách thảo bình thường.
Tô Dung chú ý thực vật màu đỏ dọc theo đường đi, rất nhanh đã đi tới trước mặt một cây thực vật có một đóa hoa màu đỏ rực. Màu sắc của đóa hoa đỏ rực này rất diễm lệ, chính giữa có một khuôn mặt mỹ nhân.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, da mềm mại trắng noãn, cái mũi xinh xắn nhỏ nhắn, môi không tô son mà đỏ. Lúc sóng mắt lưu chuyển, sự quyến rũ mê hoặc người đối diện.
Thấy mấy người Tô Dung, cô ta cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia thật sự vô cùng kiều mỵ dễ nghe: "Khách đến thăm ta nha, ta thực sự rất mong đợi đó ~"
Mấy câu ngắn ngủi, đã bày ra được bộ dạng thiên kiều bá mỵ, làm cho người nghe cũng đều muốn quỳ xuống dưới chân cô ta.
Thậm chí 'đầu con nhím' và Triệu mập mạp không để ý đến chuyện một gương mặt người xinh đẹp xuất hiện ở chính giữa bông hoa có bao nhiêu quỷ dị, nhanh chóng vây lại giống như rất thèm khát.
Mà ''đầu con nhím'' giả bộ vén mái tóc con nhím của mình lên, giống như một con khổng tước xòe đuôi: "Cô gái xinh đẹp, em có cần anh giúp gì không?"
Người còn lại thì đỏ mắt, trong đôi mắt ti hí tràn đầy mong dợi: "Em thật sự mong đợi anh đến sao?"
Tô Dung nhìn thấy mà co giật khóe miệng, nghiêm trọng hoài nghi hai người này bị sắc đẹp làm cho ngu ngốc. Cô quay đầu lại hỏi Tiểu Nhị: "Sao anh không đi qua?"
Tiểu Nhị cũng rất ghét bỏ với biểu hiện của hai vị đồng chí nam này, nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Đi qua làm gì? Làm phân bón cho thực vật này à?"
"Tất nhiên ta hy vọng anh tới nha." Hoa mỹ nhân cười duyên trả lời vấn đề của Triệu mập mạp trước, đóa hoa đung đưa theo rễ cây, chập chờn sinh động.
Tiếp đó cô ta nhìn về phía 'đầu con nhím': "Còn về giúp đỡ... Khen ta đi, ta thích nghe lời khen ngợi. Chỉ là ta chỉ thích nghe câu khen ngợi đầu tiên, đó chính là lời chân thật nhất. Các người sẽ không để cho ta thất vọng đúng không?"