Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 102

Chương 102 -
Chương 102 -

Còn chưa chờ Tô Dung ngăn cản, 'đầu con nhím' đã trả lời ngay: "Tất nhiên! Em xinh đẹp vô cùng! Đẹp đến mức để cho lòng anh say mê, không có cách nào nhịn được."

Gã còn chưa nói xong, chỉ thấy rễ cây thực vật kéo dài ra đến gần ''đầu con nhím'', khuôn mặt nghiêng nước nghiên thành của người phụ nữ kia cách ngày càng gần với ''đầu con nhím''.

Một khuôn mặt xinh đẹp không tì vết làm cho người ta hít thở không thông dần đến gần gã, gần như đã cướp đi năng lực suy nghĩ của 'đầu con nhím'. Gã hoàn toàn quên đi mọi chuyện, chỉ cho là đối phương muốn hôn mình, kích động đưa mặt đến.

Mặt thấy đôi môi đỏ mọng ngày càng đến gần, trái tim của gã cũng đập nhanh.

Môi đỏ mọng khẽ mở, bên trong là cái lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện. Cái miệng ngày càng lớn, ngày càng lớn. Thật giống như một cái động đen bên trong vách thịt màu hồng.

'Đầu con nhím' nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, cuối cùng đầu óc chậm chạp cùng truyền đến tín hiệu cảnh báo có vấn đề. Đầu tiên trong mắt của gã có chút nghi ngờ, nhưng cũng đã quá muộn, còn chưa chờ gã suy nghĩ ra, cái miệng lớn hơn người bình thường gấp mấy lần đã một ngụm nuốt trọn cái đầu của gã.

Thân thể của 'đầu con nhím' trực tiếp đứng tại chỗ đó, đầu bị hoa mỹ nhân chiếm đoạt. Không có một tiếng kêu la thảm thiết nào, chỉ có có tiếng nhai nuốt vang lên, còn có một chút tiếng liếm môi tràn đầy vui vẻ.

Hoa lớn màu đỏ dùng lưỡi đảo lộn đầu của 'đầu con nhím' trong miệng một vòng, chỉ chốc lát sau thì phun đầu của 'đầu con nhím' ra. Trên khuôn mặt ướt át tràn đầy thỏa mãn, giống như đã thưởng thức một món ngon vô cùng mỹ vị.

Yên lặng như tờ, lúc này sắc mặt của Triệu mập mạp đã không còn đỏ hồng xấu hổ như mới vừa rồi, mà trở nên tái nhợt như tờ giấy bạc, đâm một cái là rách. Ở chỗ này ai cũng biết, 'đầu con nhím' đã chết rồi.

"Ầm!" Không có gì chống đỡ, cả người 'đầu con nhím' ngã xuống. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia cũng lộ ra bộ mặt thật.

Lúc này Tô Dung nhanh tay lẹ mắt kịp thời bịt miệng Triệu mập mạp lại.

Trong quy tắc của xe buýt, [xin đừng hô to kêu to ở địa điểm du lịch.]

"Ưm..." Đôi mắt của Triệu mập mạp trừng rất lớn, thật giống như muốn trừng cho con ngươi rớt ra ngoài. Một ngón tay chỉ xuống 'đầu con nhím' té xuống đất, nước mắt sợ hãi tràn ngập hốc mắt, thân thể không ngừng run rẩy

Cái đầu của mỹ nhân biến thành một cái đầu xanh lá cây trong suốt đầy chất nhờn, đã không thể được xem là đầu người nữa. Trên cái đầu hiện ra tia máu và thịt vụn, đôi mắt trống rỗng như hai cái hố đen đang chăm chú nhìn vào bọn họ.

Hoa mỹ nhân vươn một lá cây ra che mặt cười duyên, nhìn chăm chú vào ba người đang hốt hoảng: "Cảm ơn quý khách đã tặng một món quà lớn như vậy cho ta, như thế các người thì sao? Các người muốn khen ta như thế nào? Hay là cũng muốn tặng quà cho ta?"

Chú ý đến Triệu mập mạp còn đang run, nhưng đã không muốn hét chói tai nữa, Tô Dung buông tay ra: "Có thể để cho chúng tôi thảo luận một chút hay không?"

"Khen ta còn phải suy nghĩ sao? Chẳng lẽ các người muốn bịa đặt nói dối?" Hoa mỹ nhân bất mãn chất vấn, nơi khóe miệng còn có chút máu tươi mới vừa ăn đầu người xong, lại càng làm cho cô ta diếm dúa xinh đẹp. Rõ ràng đang tức giận, lại làm cho người ta cảm thấy mị lực phấn chấn tinh thần.

Rõ ràng mới vừa rồi bị dọa sợ không nhẹ, thấy bộ dạng này của hoa mỹ nhân, trong mắt Triệu mập mạp lại trở nên tràn đầy si mê.

Mà Tô Dung cũng rốt cuộc cảm nhận được sự động lòng đến từ trong tim, cảm giác rất nhanh, nhưng không thể khinh thường được. Giờ cô mới hiểu được, 'đầu con nhím' và Triệu mập mạp mất trí hành động cũng không phải là vì tinh trùng lên não, mà là hoa mỹ nhân có kỹ năng của mình. Nếu không dù một người có đẹp như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể để cho cô thưởng thức, mà không phải là động lòng.

Còn về tại sao cô không bị quyến rũ giống hai người kia, Tô Dung suy đoán chắc là có nguyên nhân đến từ lực lượng tinh thần được gia tăng?

Chỉ là nếu là như vậy... Tô Dung hơi liếc nhìn Tiểu Nhị vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở một bên. Người này cũng là tinh thần lực được gia tăng sao? Hay là do đạo cụ nào đó hỗ trợ?

Chẳng qua mặc kệ loại tình huống nào, cũng có thể thấy được người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Không có thời gian xoắn xuýt về vấn đề của Tiểu Nhị, trước mắt còn có một thực vật Quỷ quái đang nhìn chằm chằm. Tô Dung ung dung làm dịu đi sự tức giận của hoa mỹ nhân: "Tất nhiên là không phải, nhưng vốn dĩ lời khen ngợi là phải suy nghĩ cẩn thận, mới có thể không phụ đi sự xinh đẹp của cô, không phải sao?"

"Cô gái nhỏ miệng ngọt." Hoa mỹ nhân lại cười lên, tâm trạng rất tốt: "Vậy ta sẽ cho cô hai phút."

Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng Tô Dung cũng không nói gì thêm, nắm chặt thời gian hỏi: "Các người có ý kiến gì không?"

Triệu mập mạp vẫn còn đang run rẩy, môi mấp máy mấy cái, thất thần lẩm bẩm nói: "Tôi... Tôi không biết... Tôi muốn về nhà, nơi này quá đáng sợ! Người kia... Người kia cứ chết đi như vậy! Rôi muốn về nhà, mẹ ơi cứu con..."

Xong đời, một người bị điên rồi.

Tô Dung đã sớm biết hình ảnh tử vong của một người sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với người khác, dù sao ở trong niên đại hòa bình rất ít người thấy được người chết.

Lần đó có Mẫn Tĩnh Di, mặc dù khi đó cô hiểu được, nhưng cuối cùng bởi vì căng thẳng hoàn cảnh mới mà bỏ quên vấn đề tâm lý của đối phương, đưa đến thảm kịch cuối cùng.

Nhưng lần này đã có kinh nghiệm, ít nhất bây giờ Tô Dung rất rõ ràng --- Nếu như không để ý, Triệu mập mạp nhất định sẽ chết.

Bình Luận (0)
Comment