Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 103

Chương 103 -
Chương 103 -

Nhưng trên thực tế bây giờ cô cũng đang cảm thấy nguy hiểm, nào có năng lực cứu người khác? Tô Dung nhấp môi dưới, nhìn về phía Tiểu Nhị: "Anh cảm thấy cô ta thích nghe khen cái gì?"

Tiểu Nhị sở cẳm một cái, người bình thường làm động tác này sẽ tỏ ra có chút thô bỉ, nhưng là anh ta làm lại có một loại phong lưu thoải mái của người thông minh, để cho Tô Dung có một cảm giác quen thuộc mơ hô,

Chẳng qua rất nhanh lời của Tiểu Nhị đã hấp dẫn lại sự chú ý của cô: "Lúc trước nhân viên có nhắc nhở nói thực vật thích khen ngợi thực vật, có thể là thực vật không có hứng thú với chuyện người khác khen mình xinh đẹp đi."

Đúng vậy. Vốn dĩ "đẹp" là tiêu chuẩn phán định của mắt người, tất nhiên thực vật không đồng ý, cũng không có hứng thú.

Đột nhiên Tô Dung tỉnh ra, nghiêng đầu quả quyết khen ngợi: "Rễ cây của cô có thể vươn dài ra như vậy, nhất định là cao vượt trội hơn những cây cối xung quanh, đón được ánh nắng mặt trời đi? Thật là lợi hại!"

Lời này vừa nói ra, ngay cả Triệu mập mạp đã bị dọa cho mất trí cũng căng thẳng nhìn sang, chờ hoa mỹ nhân tiến hành xét xử lời khen của Tô Dung.

"Ha ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười vừa phát ra, Tô Dung cũng biết mình đã ổn rồi,

Đúng như dự đoán, hoa mỹ nhân cười híp mắt nói: "Chứ còn gì nữa, ta ở vị trí này có thể tiếp xúc với ánh mặt trời, toàn dựa vào rễ cây có thể co dãn của ta. Thật là một đứa bé ngoan quan sát tỉ mỉ, ta có thể cho phép cô hỏi một vấn đề liên quan đến vườn bách thảo màu đỏ."

Hiển nhiên cái này chính là "khen thưởng vượt mức" trong miệng nhân viên, khen ngợi cho Tô Dung, tất nhiên cũng sẽ do cô hỏi vấn đề.

Tô Dung suy nghĩ một chút thì hỏi: "Thứ có thể thay đổi toàn bộ vườn bách thảo màu đỏ, ở chỗ nào trong "khu rừng Phù Bạch"?"

Cái vấn đề này dùng rất nhiều tâm trí để nghĩ ra, bảo đảm câu trả lời nằm trong phạm vi có thể trả lời của hoa mỹ nhân.

Tất nhiên vấn đề này cũng rất to gan, lỡ như nguồn ô nhiễm không ở trong "Khu rừng Phù Bạch" vậy câu trả lời của vấn đề này cũng chỉ là một câu phủ nhận. Chẳng qua Tô Dung tin tưởng mình, phán đoán của cô sẽ không có vấn đề gì.

Hoa mỹ nhân đã không cười nữa, yên lặng một lúc lâu, không mấy vui vẻ nói: "Cô thật đúng là cho ta một vấn đề khó khăn."

"Nhưng từ trước đến nay mỹ nhân như cô đều tuân thủ cam kết, nhất định sẽ cho tôi câu trả lời chính xác, không phải sao?" Tô Dung nháy mắt một cái,

Không biết có phải là ảo giác của cô không, hình như cô nghe được tiếng cười khẽ không dễ phát hiện.

Hoa mỹ nhân thở dài một cái: "Được rồi được rồi, ở trong trung tâm khu rừng. Tất cả thực vật chúng ta ở chỗ này đều tương liên với nó, bị nó ảnh hưởng."

Đây chính là một thân cây khổng lồ như thế nào mới có thể làm được như vậy! Tô Dung nghe có chút thán phục. Chẳng qua lời của hoa mỹ nhân và lời của hướng dẫn viên du lịch giả hoàn toàn tương tự nhau, bọn họ chỉ nguồn ô nhiễm đều là một cái cây bên trong "khu rừng Phù Bạch".

Nghe xong, Tô Dung lại miệng ngọt cảm ơn một câu, lại nhặt chai [Nước hạnh nhân] mà 'đầu con nhím' không có cơ hội dùng lên, lúc này mới tỏ ý Tiểu Nhị lôi Triệu mập mạp đi.

Lần nữa đi trên con đường nhỏ làm bằng gỗ, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Nhị: "Thấy bộ dạng này của tôi, hình như anh cũng không kinh ngạc?"

Vì để không cho Tạ Kha Kha nhận ra, ở chỗ này nhân vật mà cô xây dựng chính là một đại lão ác không nói nhiều. Nhưng mới vừa rồi cô nịnh nọt nói nhiều với hoa mỹ nhân kia, rõ ràng đã làm sụp đổ thiết lập nhân vật, tại sao Tiểu Nhị lại có bộ dạng sớm đã dự đoán được?

Vấn đề này làm cho Tiểu Nhị tìm lại được cảm giác cân bằng, lúc trước anh ta nghi ngờ tại sao Tô Dung không kinh ngạc bộ dạng âm hiểm của mình, bây giờ Tô Dung nghi ngờ tại sao anh ta lại không kinh ngạc về biểu hiện của cô.

Quả nhiên là phong thủy luân chuyển, trời không bỏ qua ai!

Tiểu Nhị cười không nói, nhấc chân đi tuốt ở đằng trước, nói sang chuyện khác: "Bình [Nước hạnh nhân] kia cô định như thế nào?"

Vốn dĩ Tô Dung chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, loại chuyển cần diễn xuất này, nếu lại tiếp tục giả bộ thì cũng quá giả dối. Chỉ có thể nói kỹ thuật không bằng người ta.

Nghe vấn đề này, cô nói thẳng: "Anh tìm cái chai, hai ta mỗi người một nửa."

Nghe được cách chia của đối phương, Tiểu Nhị cười tủm tỉm nhìn cô, không có dị nghị gì. Trực tiếp từ trong túi móc ra một cái chai không lớn.

Triệu mập mạp ngơ ngác đi theo sau hai người, mặc dù anh ta bị dọa sợ không nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không mất đi ý chí cầu sinh, biết đi theo hai người này mới có con đường sống.

Nhìn bộ dạng của anh ta, Tô Dung có chút không biết làm sao: "Triệu mập mạp, anh tỉnh táo một chút đi, nếu như anh cứ tiếp tục như vậy, có lẽ một lát nữa sẽ chết đấy."

"Lo cho anh ta làm gì?" Tiểu Nhị không nhịn được nói.

Tô Dung tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Nhị: "Anh ta chết rồi, anh biến ra một người thứ ba cho tôi sao?"

Tiểu Nhị: "..."

Anh ta kéo Triệu mập mạp qua, lạnh giọng uy hiếp: "Anh cũng không muốn chúng tôi trực tiếp ném anh ở chỗ này đúng không? Tỉnh táo tinh thần lại cho tôi, đi ra ngoài xem bác sĩ tâm lý."

"Đi ra ngoài? Chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao?" Triệu mập mạp bị kéo như vậy cũng không dãy dụa, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng, thật giống như đã trở thành một cái xác biết đi. Cái chết của 'đầu con nhím' mang đả kích quả lớn đối với anh ta.

"Tại sao không thể." Tô Dung đi tới, chắc chắn nói: "Ngay cả cái tên 'đầu con nhím' cũng qua được một quái đàm đúng không? Chẳng lẽ anh tự nhận mình không bằng gã? Hơn nữa những khác người trong chúng ta đều thông qua ít nhất một quái đàm."

Bình Luận (0)
Comment