Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 104

Chương 104 -
Chương 104 -

Vào lúc này Tiểu Nhị cũng không nói lời giễu cợt chế nhạo người ta nữa, anh ta rõ ràng biết Triệu mập mạp phải còn sống, nếu không hai người bọn họ sẽ xúc phạm quy tắc của vườn bách thảo, rất có thể sẽ không đi ra được.

Hình như bị lời của Tô Dung kích thích, trong mắt Triệu mập mạp dần có thần thái: "Đúng, tất cả các người đều có kinh nghiệm..."

Tô Dung không ngừng cố gắng: "Quái đàm không có tình huống chết, đã đi đến chỗ này, nếu bây giờ từ bỏ không phải qua thua thiệt rồi sao? Chỉ cần đi ra ngoài, tôi dám khẳng định chậu [Hoa mặt trời] trong tay anh có thể bán được ít nhất 20 triệu tệ."

Có tiền có thể xui khiến được ma quỷ, số tiền lớn 20 triệu tệ kích thích hoàn toàn ý chí chiến đấu của Triệu mập mạp, anh ta lập tức lấy dũng khí đi nhanh về phía trước: "Đúng! Chỉ cần đi ra ngoài tôi sẽ phát tài! Chúng ta đi nhanh đi, tôi nhất định có thể rời khỏi quái đàm chết tiệt này!"

Thấy trong thời gian ngắn chắc anh ta sẽ không có vấn đề gì, Tô Dung cũng không chậm trễ thời gian, cùng bước nhanh đi về phía trước.

"Từ từ, chờ một chút!" Đột nhiên Tô Dung gọi hai người đi ở trước mặt lại, chỉ vào một cái góc nào đó: "Nơi đó có thực vật màu đỏ."

Hai người cúi đầu nhìn một cái, đúng là thực vật màu đỏ, chỗ đó có một cây nấm lùn màu đỏ. Phía trên của nấm có từng chấm tròn màu trắng phân bố không có quy tắc nào. Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện, mỗi một chấm tròn chính là một cái đầu lâu.

Trong lòng Triệu mập mạp vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực nói: "Thiếu chút nữa đã bỏ lỡ rồi."

Thứ không làm cho người ta chú ý như vậy, bỏ lỡ lại tìm thì rất phiền phức. Hơn nữa thời gian của bọn họ đã rất vội vàng, ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm. Nếu trở về từ đường cũ, nhất định sẽ lãng phí không ít thời gian, đến lúc đó cũng không có cách nào hội họp với một đội khác.

"Chẳng qua cây nấm này phải khen như thế nào?" Triệu mập mạp liếm môi dưới: "Khen nó ăn ngon sao?"

Tiểu Nhị bị lời muốn tìm đường chết này của anh ta chọc cười, không khỏi nói một câu châm chọc: "Cây nấm này cũng cố gắng lớn thành bộ dạng không thể ăn, anh còn muốn ăn nó?"

Nhưng đột nhiên, Tô Dung lại nghĩ đến cái gì đó nói: "Màu sắc của cây nấm này diễm lệ, những dã thú và loài người đều sẽ không dám ăn, thật là một cây nấm thông minh!"

Cô nói xong, ba người đều nín thở chờ. Không mất mấy phút, một cây nấm bản mini bật ra từ cây nấm màu đỏ kia, rơi xuống đất.

"Đây là... Cho chúng ta?" Tô Dung không xác định hỏi.

Chưa cho cô thời gian phản ứng, Tiểu Nhị đã lập tức cầm lên, chơi một lát trong tay, sau đó ném cho ô: "Nhận đi."

Tô Dung có bối rối nhận lấy nấm, kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn của Tiểu Nhị. Lấy tính cách cẩn thận của người này, không thể nào dưới tình huống nguy hiểm chưa xác định gì đã lỗ mãng cầm nấm độc này lên được?

Vả lại cái bóng lưng kia sao lại có chút quen thuộc như vậy chứ?

"Nhưng nấm này có tác dụng gì?" Tô Dung đánh giá cây nấm trong tay, nghi ngờ hỏi.

Triệu mập mạp suy đoán: "Có thể liên quan đến công kích? Lúc đi ra cũng có thể hỏi nhân viên một chút."

Thấy hai người gật đầu, cuối cùng anh ta cũng tìm về được một chút tự tin, suy nghĩ một chút cũng hỏi ra vấn đề của mình: "Hai người nói thực vật cuối cùng sẽ xuất hiện ở đâu? Lỡ như bỏ lỡ, có thể sẽ gặp phiền phức."

Tô Dung đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này, không chút suy nghĩ trả lời: "Hoa mỹ nhân công khai mọc ở ven đường, nấm độc núp dưới một góc của tàng cây, như vậy thực vật cuối cùng..."

"Tất nhiên là núp trên trời rồi." Cô còn chưa nói xong, Tiểu Nhị đã thuận miệng tiếp lời.

"Hai người thật ăn ý nha!" Triệu mập mạp vui vẻ nói, hình như mới vừa thoát khỏi bóng ma, cả người cũng trở nên dũng cảm không ít.

Mà Tiểu Nhị nghĩ đến hình như mình hơi chủ động, sau khi nói xong thì yên lặng. Mà Tô Dung thì nhíu mày, nhìn bóng lưng trước mặt, trong mắt lóe ra vẻ suy nghĩ.

Trong sự sóng ngầm mãnh liệt này, cũng đã đi hơn phân nửa đoạn được. Đột nhiên Triệu mập mạp đi tuốt ở đằng trước dừng bước chân lại, chỉ vào nơi cách đó không xa, hoảng sợ lắp bắp nói: "Đó... Đó là cái gì?"

Tô Dung ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ở giữa không trung có một quả tim lớn màu đỏ chừng bốn cái tủ lạnh.

Không phải là trái tim có hình dạng vẽ theo kiểu hoạt hình dễ thương, mà là một trái tim con người thật.

Mỗi một mạch máu trong trái tim đều là dây mây và dây leo màu xanh tạo thành, nhẹ nhàng phập phồng giống như trái tim đang đập. Đây là một trái tim thực vật còn sống.

Có một nháy mắt Tô Dung quên cả hô hấp, nghi ngờ thật ra cái này chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm.

Tầm quan trọng của trái tim thì không cần phải nói rồi, huống chi là tim thực vật ở bên trong vườn bách thảo.

Mặc dù mới vừa rồi hoa mỹ nhân nói nguồn ô nhiễm ở trung tâm của "khu rừng Phù Bạch". Nhưng ai biết cô ta có nói thật hay không? Hơn nữa coi là thật, cũng có thể là cô ta đang chơi chữ với cô.

Dù sao cô cũng không nói rõ muốn tìm là nguồn ô nhiễm, muốn cố ý xuyên tạc một chút cũng vẫn rất dễ dàng. Hoặc là tên thật của toàn bộ vườn bách thảo màu đỏ chính là có tên "khu rừng Phù Bạch", mà trái tim này vừa khéo nằm ở vị trí trung tâm của vườn bách thảo.

Nhưng nguồn ô nhiễm thật sự sẽ xuất hiện ở loại nơi này sao? Dựa theo suy đoán vốn có của cô, nguồn ô nhiễm xuất hiện ở "khu rừng Phù Bạch" - nơi quyết chiến cuối cùng, nơi đó còn là khu cấm màu đỏ, thích hợp để mê hoặc điều tra viên nhất.

Bỗng dưng, Tô Dung bật cười rồi nói: "Hai người nói, vật này có thể phá hủy không?"

Bình Luận (0)
Comment