Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 105

Chương 105 -
Chương 105 -

Quản nó có hủy được hay không làm gì, cứ thử hủy diệt đã rồi nói xong.

Đúng vậy cứ trực tiếp kết thúc trò chơi, không cần phải đi "khu rừng Phù Bạch".

Trẻ con mới lựa chọn, tất nhiên người lớn đều muốn hết.

"Phá... phá hủy?" Nghe vậy, Triệu mập mạp trố mắt nghẹn họng nhìn cô, nghi ngờ có phải lỗ tai mình xảy ra vấn đề không. Anh ta còn đang run rẩy hoảng sợ với những thực vật Quỷ quái này, mà bên kia Tô Dung đã bắt đầu muốn hủy diệt thực vật Quỷ quái?

Đây chính là sự khác nhau giữa anh ta và đại lão sao?

Trái lại Tiểu Nhị cũng có suy nghĩ giống với Tô Dung: "Cô cảm thấy trái tim này chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm?"

"Thà giết lầm còn hơn bỏ sót." Tô Dung kiên quyết nói.

Cô nói xong lại nhìn về phía anh ta: "Anh có biện pháp không?"

Tiểu Nhị nhướng mày, chắc chắn nói: "Cô có biện pháp."

Tô Dung cũng rất chắc chắn nói: "Anh cũng có biện pháp."

"Được rồi, xem ra hai chúng ta đều giấu nghề." Tiểu Nhị nhỏ giọng cười, vui vẻ nói: "Vậy cô định nhường cơ hội này cho tôi sao?"

Tiêu diệt nguồn ô nhiễm có thể được khen thưởng đạo cục đặc biệt, khác biệt với đạo cụ mua ở "tiệm nhỏ Đới Duy", phẩm chất của những đạo cụ được khen thưởng này đều sẽ cao hơn một bậc.

Ví dụ như [Ví sinh tiền] cùng với [Ghim cài áo nhan viên ưu tú Tập đoàn Tích Tắc] Tô Dung lấy được, thứ đầu tiên thì không cần nói, hai quái đàm liên tục, Tô Dung điều dùng đến cái này, tiền quái đàm có tác dụng rất lớn trong thế giới quái đàm.

Còn về vật thứ hai, mặc dù bây giờ còn chưa có tác dụng gì lớn lắm, nhưng Tô Dung dám khẳng định đó nhất định là một đạo cụ có lai lịch lớn, dù sao "Tập đoàn Tích Tắc" có thanh danh hiển hách trong thế giới quái đàm.

Cho nên nếu như trái tim này thật sự là nguồn ô nhiễm, như vậy đã để cho Tiểu Nhị dễ dàng chiếm được tiện nghi này.

Thật ra thì vốn dĩ Tô Dung có thể dùng [cái xẻng] hủy diệt trái tim, dù sao cô là dẫn đầu cho rằng đây chính là nguồn ô nhiễm, do cô giải quyết mới hợp lý. Chờ đến "khu rừng Phù Bạch", cũng không ảnh hưởng cô và Tiểu Nhị cạnh tranh công bằng.

Sở dĩ muốn cho đối phương, là bởi vì cô nhất định muốn biết lá bài tẩy của Tiểu Nhị là cái gì, như vậy cô mới có thể yên tâm. Nếu không khi lá bài tẩy của cô lộ ra, như vậy khi trái tim không phải là nguồn ô nhiễm, vậy chờ khi đến chỗ nguồn ô nhiễm chân chính, cô rất có khả năng rơi vào hoàn cảnh xấu.

Nếu như chỉ như vậy thì cũng thôi đi, tính cách mà Tiểu Nhị biểu hiện ra lúc trước làm cho cô không thể không đề phòng. Vốn dĩ quái đàm là nơi nguy hiểm xảy ra liên tục, cạnh tranh giữa điều tra viên còn tàn khốc hơn. Nếu lơ là khinh thường, trả giá cao có thể là sinh mạng.

So sánh tính mạng của mình với đạo cụ, Tô Dung quả quyết lựa chọn cái trước.

Rõ ràng là bị cô phòng bị, Tiểu Nhị lại không có chút bất mãn nào, trong mắt cũng có chút ý cười nhàn nhạt: "Cũng không phải là không thể, nhưng cô phải nói cho tôi, sao cô biết tôi còn có lá bài tẩy?"

Đó là một cuộc mua bán không thua thiệt, Tô Dung quả quyết nói: "Ong mật kia của anh, không thể nào có giá trị bằng số tiền quái đàm mà anh nói được."

"Tại sao? Cô biết giá của ong Kim Nhu sao?" Tiểu Nhị không hiểu.

Tô Dung lắc đầu một cái: "Không phải, là đoán được. Tuy quái đàm này là quái đàm vườn bách thảo, nhưng trên thực tế bên trong này chỉ có cỏ và cây, rất ít có hoa. Giá cả của những đạo cụ này có quan hệ trực tiếp với quái đàm chỗ này, ở chỗ này ong mật thụ phấn cho hoa có tác dụng không lớn, không có khả năng giá cả lại cao như vậy."

"Ba ba ba ba!" Tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên, Tiểu Nhị bội phục nói: "Không hổ là Tiểu Nhất, lớn gan thận trọng, cho nên lúc này cô cũng phát hiện tính cách của tôi không giống như biểu hiện mặt ngoài sao?"

Lúc này Tô Dung cũng đưa ra câu trả lời khẳng định.

Mà Triệu mập mạp ở một bên thì xem đến ngu người.

Anh ta đã bỏ lỡ rất nhiều tình tiết sao? Rõ ràng ba người đi cùng nhau, sao đột nhiên nói muốn tiêu diệt nguồn ô nhiễm, rồi sao đột nhiên hai người này lại bắt đầu ngả bài.

Thật sự không hiểu nổi, anh ta chỉ cảm thấy hai người đang cãi nhau.

Tiểu Nhị không có nói dối, sau khi lấy được đáp án của Tô Dung, từ trong túi móc ra một chai thuốc màu xanh lá cây, suy nghĩ một chút hỏi: "Có muốn trước tiên khen nó, lấy được khen thưởng rồi lại tiêu diệt không?"

Giỏi lắm, ép khô cho đến giá trị cuối cùng đi? Tô Dung cảm khái sự nham hiểm của người đàn ông này, sau đó vô cùng hứng thú nói, “Hai cái trước đều là tôi khen, lần này đến lượt anh đi!"

Tiểu Nhị nghe vậy xoay người quan sát trái tim to lớn kia, tùy tiện nói: "Bên ngoài loại này do dây mây và dây leo quấn quanh, da là lá cây dệt lại tạo thành, có độ bảo vệ lớn nhất trong tất cả thực vật, quả nhiên là một loại thực vật ưu tú."

Mỗi khi trái tim hô hấp, hình dạng sẽ trở nên lớn hơn. Sau khi nghe xong nó hơi phập phồng mạnh hơn. Một lát sau khôi phục lại sự phập phồng thông thả, sau đó thì không còn sau đó nữa.

Cái gì cũng không xảy ra.

"Đây là... Đây là coi như chúng ta lấy được phần thưởng rồi?" Triệu mập mạp không xác định hỏi, anh ta cảm thấy mình muốn nói gì đó, nếu không sẽ bị hai người này bỏ quên.

Tô Dung và Tiểu Nhị cũng không hiểu, hai thực vật trước, một cái trả lời vấn đề, một cái thì cho ra một cái nấm.

Cái này thì sao?

--- Một trận biểu diễn tim đập nhanh?

Thật sự?

Lại đợi một lát, bây giờ không có thời gian tiếp tục lãng phí. Tiểu Nhị không thể làm khác hơn là đi tới, rót nước thuốc màu xanh lên trái tim kia.

Chỉ thấy chỗ bị rót thuốc của trái tim kia bắt đầu xuất hiện màu đen lan tràn, chỉ một chốc lát màu đen lan ra toàn bộ trái tim, làm cho trái tim hoàn toàn biến thành màu đen.

Tiểu Nhị nhẹ nhàng đụng một cái, trái tim màu đen kia lập tức biến thành bụi bặm, biến mất tại chỗ. Mặc dù quái đàm không kết thúc, nhưng cảnh tượng này rất rung động, hai người còn lại đều nhìn đến ngẩn ngơ.

Một lát sau, Tô Dung phục hồi lại tinh thần: "Vật này của anh bao nhiêu tiền quái đàm?"

Đạo cụ này có chút nghịch thiên, chắc chắn sẽ không thể nhỏ hơn 100 tệ quái đàm được?

"Không phải chỉ có cô là có nhiều tiền quái đàm." Tiểu Nhị trả lời.

Nghe vậy Tô Dung gật đầu một chút, không hỏi lại. Triệu mập mạp thì nhìn Tiểu Nhị rồi lại nhìn Tô Dung, trên mặt tràn đầy rung động. Anh ta vẫn đang đi cùng với hai người này sao? Tại sao giống như bỏ lỡ mấy ngàn chữ nội dung vậy?

Không có người nào chú ý đến sự ngẩn ngơ của anh ta, ba người cùng nhau nhanh chóng đi ra cửa ra. Lúc này trái lại không có gặp bất kỳ trở ngại nào, rất nhanh đã đến chỗ ánh sáng.

Nơi cửa cũng có một nhân viên đứng, thấy ba người đi ra thì híp mắt chúc mừng: "Chúc mừng ba vị khiên chiến thành công, có thể rời đi."

Tô Dung đưa nấm nhỏ màu đỏ ra: "Xin hỏi anh có biết thứ này có ích lợi gì không?"

"Chao ôi, cô lại nhận được khen thưởng như vậy!" Nhân viên kinh ngạc nhìn nấm nhỏ này: "Đây là nấm đỏ đầu lâu, kịch độc. Tất nhiên năng lực quan trọng nhất của nó chính là chỉ cần đặt xuống đất đai hoặc là trong nước, có thể nhanh chóng lớn lên bằng diện tích nơi trồng. Có bao nhiêu ruộng đất, nó có thể lớn lên bấy nhiêu. Chẳng qua chỉ có thể dùng một lần."

Năng lực kỳ quái, nhưng ở một ít thời điểm có thể phát huy được tác dụng lớn. Mặc dù chỉ có thể dùng một lần đúng là hơi tiếc nuối, nhưng dù sao cũng là đạo cụ miễn phí, Tô Dung hài lòng cất nấm đỏ đầu lâu vào.

Tiểu Nhị cũng có vấn đề, anh ta nở nụ cười ung dung không vội vã, hỏi: "Vậy trái tim màu đỏ kia thì sao? Sau khi chúng tôi khen ngợi nó xong, nó cũng chỉ là đập mạnh một cái, cũng không tuôn ra cái gì. Là đã gia trì cái gì đó cho chúng tôi sao?"

Nghe vậy, nhân viên sửng sốt một chút, sau đó cười giải thích: "Không phải, vậy ý là không có khen thưởng."

Tiểu Nhị: "..."

Nhân viên tiếp tục giải thích: "Cũng không phải mỗi thực vật đều có khen thưởng, nhân viên lối vào chắc đã nói rất rõ ràng, dỗ dành cho thực vật vui vẻ, có thể được khen thưởng vượt mức. Hiển nhiên có lẽ ngài..."

Mọi người cũng đã hiểu. Trên đường đi đến "khu rừng Phù Bạch", Tô Dung không nhịn được cười: "Xem ra khen ngợi của anh không phù hợp với ý của người ta lắm."

Triệu mập mạp cũng có chút ý cười trên đau khổ của người khác, anh ta là người đứng xem sáng suốt, nói lời công bằng: "Dù sao hai người là ở trước mặt người ta thảo luận làm thế nào để giết người ta, trái tim kia có thể vui vẻ mới có quỷ đó!"

Lời này thật có lý, Tô Dung lập tức ý thức được coi như là mình khen ngợi, chắc cũng không nhận được. Chẳng qua quả nhiên vẫn là Tiểu Nhị này xui xẻo!

Lúc này vườn bách thảo đã tràn ngập sương mù, tầm nhìn đã bị thu hẹp chưa đến 50 mét. Chẳng qua có hai [Hoa mặt trời] giúp đỡ, ít nhất không lo lắng vấn đề bị ô nhiễm.

Mới vừa rồi sau khi nghe xong lời của nhân viên "phòng ấm gây trồng" bọn họ lập tức rời đi, không dừng lại chút nào. Hiển nhiên bây giờ vườn bách thảo đã vô cùng nguy hiểm.

Theo nhịp bước chân của bọn họ, sương mù cũng ngày càng đậm. Cuối cùng, Tô Dung dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm mênh mông, khép [Bản đồ] lại nói: "Chúng ta đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment