Lối vào của "Khu rừng Phù Bạch" cũng không có bất kỳ nhân viên nào, chỉ là có một tấm bảng gỗ đơn sơ cắm ở đó, tấm bảng gỗ bị sơn màu đỏ, đến gần có thể ngửi được mùi sơn gay mũi.
Tô Dung đi vào, đọc chữ phía bên trên: "Khu rừng Phù Bạch" là khu vực chưa khai phá, không có người bảo vệ du khách, cấm đi vào. Nghiêm cấm lửa, nếu gặp phải nguy hiểm vườn bách thảo sẽ không chịu trách nhiệm.
Bên trong mấy chữ [là khu vực chưa khai phá cấm vào bên trong] bị tô đỏ, những câu khác thì không có vấn đề gì.
Câu "Không có ai có thể bảo vệ được du khách" có thể dịch ra thành "Không có quy tắc nào có thể bảo vệ được du khách". Đã như vậy, tác dụng của những quy tắc trước kia có thể sẽ không quá cao.
Triệu mập mạp không nhịn được than phiền: "Cấm vào thì nên xây dựng hàng rào vây bên ngoài đi chứ, một con đường mòn rõ ràng như vậy có thể không hấp dẫn du khách thích mạo hiểm sao?"
Tô Dung không đồng ý với lời này, ở trong mắt cô, đều là người lớn rồi, cho nên phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Cái bảng này cũng rõ ràng như vậy, trừ người mù ra, đi vào chính là người không có trách nhiệm cho mạng sống của mình. Gặp phải người như vậy, coi như dùng hàng rào sắt vây lại, có lẽ bọn họ cũng sẽ leo rào đi vào.
Chẳng qua cô cũng không có nói gì, chỉ là quay đầu hỏi: "Bây giờ đi vào sao?"
Hai người còn lại gật đầu một cái.
Vừa vào Khu rừng Phù Bạch, lập tức cảm giác khác với bên ngoài. Trong này sương mù nồng hơn, giống như sáng sớm bên trong rừng sâu núi thẳm, sương mù ẩm ướt dính vào người, làm cho người ta cảm thấy lạnh từ trong xương.
Không giống với khu rừng bình thường khác, rừng nơi này nhìn qua thì là lá cây xanh mướt, nhưng vô hình tản ra màu đỏ nhàn nhạt. Hình như là đến từ bên trong sương mù, lại hình như là đến từ gân trên lá cây, làm cho người ta có một loại cảm giác rối loạn.
Trong rừng không có bất kỳ chim chóc nào, trên thực tế một chút âm thanh cũng không có, chỉ có tiếng bước chân của đồng đội, giẫm lên lá mục vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Triệu mập mạp rùng mình một cái: "Nơi này nhìn thấy kỳ dị."
"Dù sao cũng là nơi ở của nguồn ô nhiễm." Tô Dung cúi đầu nhìn [Bản đồ], vừa thản nhiên nói.
Trên [Bản đồ], điểm đỏ đại biểu cho cô xuất hiện ở lối vào khu rừng. Cô phải đi đến vùng trung tâm, cách chỗ này còn một đoạn nữa.
"Chuyện đó... Chúng ta thật sự phải đi tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao?" Triệu mập mạp không xác định hỏi, mặc dù lúc trước anh ta không có tham gia quái đàm, còn là một điều tra viên mới toanh, nhưng cũng biết nguồn ô nhiễm không dễ dàng tiêu diệt. Nếu không sao thông báo toàn cầu lại ít như vậy?
Tô Dung nhún vai, cô đến chỗ này cũng không phải nhất định để tiêu diệt nguồn ô nhiễm, chỉ là --- "Vậy anh biết cửa ra ở chỗ nào sao? Trên [Bản đồ] này cũng không có ghi rõ cửa ra mà hướng dẫn viên du lịch nói. Nói cách khác. Nếu như muốn thông qua bình thường, chúng ta cần phải tìm kiếm một vòng khu rừng này. Đã như vậy, vẫn phải đi đến trung tâm khu rừng."
Lời này rất có lý, trước đó Triệu mập mạp cũng không nghĩ đến, còn tưởng rằng bọn họ thực sự cách thắng lợi chỉ còn một bước thôi.
Anh ta ủ rũ cúi đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi thôi."
Ba người tiếp tục đi sâu vào, rất nhanh Tô Dung ý thức được chuyện không đúng, cô dừng chân lại, ngửi một chút: "Chờ một chút, hai người có ngửi được một cổ mùi máu tanh như có như không hay không?"
"Còn có tiếng ồn ào nữa." Tiểu Nhị bổ sung: "Lúc nãy mới vào không có."
Nghe vậy, Tô Dung lắng tai nghe ngóng, quả nhiên cũng nghe được âm thanh kỳ quái.
Hình như là... Truyền từ trên đỉnh đầu?
Cô lập tức ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy không biết từ lúc nào trên đỉnh đầu mình xuất hiện rất nhiều dây mây dây leo, đang chậm rãi rũ xuống, âm thanh kia chính là tiếng mà dây leo dây mây bò phát ra.
"Ùm!"
Chân Triệu mập mạp mềm nhũn ngã xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, thịt béo dồn hết vào xương gò má, giọng nói bị kiềm lại trong cổ họng, nhỏ giọng gào lên: "Cứu mạng! Những thi thể này là như thế nào?"
Tô Dung nhìn theo ánh mắt của anh ta, chỉ thấy giữa lá cây rậm rạp, đúng là có đôi như ẩn như hiện, hơn nữa không chỉ có một đôi.
Nơi này, nơi đó... Trong khe hở của cây cối giống như đều treo người chết.
Theo tiếng hét của Triệu mập mạp, những thi thế này đột nhiên rơi xuống.
"Ùm! Ùm! Ùm!"
Trong lúc nhất thời trên mặt đất đều là người chết. Chỗ này nào phải là rừng rậm? Rõ ràng là một mảnh nấm mồ!
Bỗng nhiên Tô Dung lanh mắt chú ý tới có một cổ thi thể đang động đậy. Chẳng lẽ còn chưa chết, có thể cấp cứu một chút?
"Có vấn đề! Nhanh chạy!" Tiểu Nhị ở bên cạnh cô đột nhiên hét to, sau đó dẫn đầu chạy trước.
Tô Dung phản ứng không kịp, theo bản năng cũng chạy sát theo phía sau. Dưới sự cầu sinh mạnh mẽ, Triệu mập mạp cũng lảo đảo bò dậy chạy với bọn họ.
Tiểu Nhị vừa chạy vừa hít thở đều đặn giải thích: "Lồng ngực của những người này không có nhấp nhô, tuyệt đối đã chết hẳn rồi."
Người chết hẳn vẫn còn có thể động đậy, là cái gì cũng không cần nói nhiều. Ba người không nhịn được càng chạy nhanh hơn.
Đúng như dự đoán, bọn họ còn chưa chạy được mấy mét, những thi thể tán loạn trên đất kia, đã thong thả bò dậy.
Lúc này Tô Dung mới chú ý đến, bộ dạng chết của mấy thứ này không giống như người thường. Mặc dù nhìn qua còn có bộ dạng của con người, nhưng dưới lớp da mặt hình như lộ chút màu xanh lá cây, cùng với đường vân cùng màu rậm rạp chằng chịt trải trên mặt bọn họ, nhìn qua vô cùng ghê người.
Những thi thể này từng bước chậm rãi đi tới chỗ bọn họ. Tốc độ không nhanh, nhưng thắng ở số lượng cực kỳ nhiều, tấn công từ bốn phương tám hướng đến, dễ dàng vây quanh bọn họ lại.