Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 107

Chương 107 -
Chương 107 -

"Bây giờ phải làm sao đây?" Triệu mập mạp nức nở hỏi, nhìn sinh vật kinh khủng giống như tang thi xung quanh, trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng. Chẳng qua anh ta còn nhớ quy tắc, trái lại không có khóc.

"Có vũ khí không?" Tô Dung vừa hỏi vừa móc ra một [Cái xẻng]. Ông chú chủ tiệm nói [Cái xẻng] này dùng làm vũ khí cũng không có vấn đề gì, xem ra là chuẩn bị để cho cô dùng vào lúc này.

Thấy cô bỗng nhiên từ đâu lấy ra một [Cái xẻng] to như vậy, Triệu mập mạp trợn mắt há mồm: "Không phải chứ, ở đâu ra [Cái xẻng] này vậy? Cô là ảo thuật gia sao, hay là có không gian tùy thân?"

Anh ta cũng không chờ đối phương trả lời, đã tự mình trả lời rồi: "Tôi ở chỗ nào có vũ khí chứ, đời này ngay cả đánh người cũng không có."

Nghe vậy, Tô Dung nhanh chóng khom người nhặt một cái cây khô dài, tiện tay ném cho anh ta: "Vậy đây chính là vũ khí của anh."

Nói xong thì nhìn về phía Tiểu Nhị.

Không biết lúc nào người này đã lấy ra một cái [Lưỡi hái] màu đen, trên mặt [Lưỡi hái] có hoa văn màu vàng, nhìn qua vừa cao quý vừa thần bí, nhất định không phải vật bình thường.

Tô Dung nhìn [Lưỡi hái] cao quý của anh ta, lại nhìn [Cái xẻng] giá rẻ của mình: "Mẹ kiếp, thua!"

"Vậy thì xem ai đánh ngã được nhiều quái vật hơn." Tiểu Nhị tủm tỉm nói một câu, sau đó quơ [Lưỡi hái] xông ra ngoài.

Tô Dung cũng không cam lòng yêu thế, một [Cái xẻng] đập nát đầu quái vật cách gần đó.

Một tiếng "bàng" vang lên, quái vật ngã xuống đất. Tô Dung hơi cong môi, đảo mắt lập tức nhìn thấy tư thế tiêu sái của Tiểu Nhị, mỗi một lần [Lưỡi hái] vun xuống sẽ thu hoạch được một mảng lớn đầu người. Trên [Lưỡi hái] cũng dính đất dịch màu xanh, giống như vũ khí của thần chết. Mà Tiểu Nhị cầm nó, tất nhiên chính là thần chết rồi.

Cô không cười nữa, yên lặng đập người, định làm cho phẫn uất trong lòng mình lắng xuống.

So sánh với bọn họ, Triệu mập mạp thật sự có chút không nỡ nhìn. Người này hoàn toàn không có dũng khí giết người, cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào cả. Chỉ có thể qua loa vung cây khô, định cho những quái vật này cách xa mình ra một chút.

Nhưng chỉ như vậy, sao có thể ngăn cản được đại quân quái vật chứ?

Không qua bao lâu, cánh tay của anh ta đã bị quái vật cào cho bị thương.

"A!" Triệu mập mạp nhỏ tiếng la lên: "Tôi không chống đỡ nỗi nữa? Làm thế nào đây?"

Tiểu Nhị nhìn qua, nói với Tô Dung: "Chúng ta phải vừa đánh vừa di chuyển vào bên trong trung tâm, nếu không cứ tiếp tục như vậy lúc nào mới có thể đến đích? Sớm muộn gì cũng sẽ bị những thứ này làm cho kiệt sức chết. Cô nhìn đi, quái vật này hoàn toàn không có chết.”

Xa xa, quái vật vẫn còn đang từ từ tụ lại đến chỗ này, càng làm cho người ta tuyệt vọng chính là quái vật bị bọn họ "giết chết" lại vẫn có thể sống lại. Cho dù đầu bị chém xuống, đầu và thân thể vẫn ngọ nguậy đi đến chỗ nhau, sau đó lại lần nữa tạo thành một "người".

"Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi!" Đột nhiên Tô Dung nói: "Hai người nhanh nhìn dưới bàn chân của những người này đi, đều là hợp lại với dây leo và dây mây. Là dây leo và dây mây đang điều khiển những người này!"

Tất nhiên cô cũng phát hiện chuyện quái vật có thể sống lại, nếu phát hiện, vậy phải tìm cách giải quyết vấn đề. Lúc đầu và thân thể gặp nhau, Tô Dung nhạy bén phát hiện thật ra những dây mây dây leo kia lôi kéo hai bộ phận này lại.

Nghe được lời của cô, Tiểu Nhị không suy nghĩ, trực tiếp ngồi xổm xuống, [Lưỡi hái] quét nhanh qua tất cả các quái vật.

Trong nháy mắt có một đám lớn ngã xuống.

Quả nhiên những quái vật này là do dây mây và dây leo thao túng!

Tô Dung cũng trực tiếp đâm xẻng xuống đất, xẻng của cô dùng giết người thì sẽ không thuận lợi lắm, nhưng xúc đất thì rất tốt. Một xẻng xúc xuống, trực tiếp cả gốc cũng đào lên, gốc của thực vật bị gảy lìa, tất cả tang thi đều ngã xuống.

Cô rất nhanh ý thức được làm như vậy vất vả một lần nhàn nhã suốt đời, nhanh chóng dùng xẻng xúc hết đất chỗ này, sau đó ăn ý đổi chỗ với Tiểu Nhị, cũng xúc sạch đất ở bên kia của anh ta.

Triệu mập mạp trực tiếp ngồi không, dù sao anh ta cầm cây khô, cũng không thích hợp làm mấy cái này. Chỉ có thể miễn cưỡng giúp đỡ ngăn cản người đã không còn tri giác này.

Chẳng được bao lâu, Tô Dung lập tức đã diệt trừ ra một mảnh thiên đường cho bọn họ. Xung quanh mảnh thiên đường này chỉ có đất đai cũng không có bất kỳ loại thực vật nào, tương đương ngăn cách với những chỗ khác.

Tô Dung đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhịn không được mà cười lên.

"Loại nơi này mà cô còn cười được sao?" Triệu mập mạp không nhịn được kinh ngạc hỏi.

"Không phải, tôi chỉ là nhớ lại một ít chuyện trước kia." Tô Dung không cười nữa, giải thích.

Cô đã từng hợp tác với luật sư rượt đuổi một tên tội phạm ở trong rừng, kết quả đồng bọn của tên tội phạm kia không để ý đến tính mạng của đồng bọn mình, trực tiếp đốt lửa ở vòng ngoài.

Lúc ấy bọn họ đã đi sâu vào trong rừng, xung quanh đều là lửa, nếu muốn chạy trốn ra ngoài thì rất khó. Vì vậy lúc ấy bọn họ đã dùng phương pháp này, đào hết đất ở xung quanh mình, tạo ra một cái rãnh to, lúc này mới may mắn tránh thoát được.

Không đắm chìm trong ký ức quá khứ nữa, Tô Dung chống xẻng xuống đất nói: "Không thể vẫn luôn dừng lại ở chỗ này, tôi trực tiếp đào, chúng ta đào một đường đi đến trung tâm khu rừng!"

"Để tôi đào?" Đột nhiên Tiểu Nhị lên tiếng.

Tô Dung quả quyết từ chối: "Đừng nghĩ nữa, tôi không tin anh. Lỡ như ảnh cướp xẻng của tôi thì làm thế nào?"

Đối với phòng bị của cô, Tiểu Nhị lộ ra bộ dạng vui vẻ: "Được rồi được rổi, theo cô! Nếu không phải thấy sức cô nhỏ, tôi cũng lưỡi giúp cô!"

Bình Luận (0)
Comment