Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 108

Chương 108 -
Chương 108 -

Tô Dung nhìn anh ta chằm chằm, cũng không trả lời, tự mình đào.

"Tất tốt tốt tốt!"

Từ xa lại truyền đến động tĩnh, Triệu mập mạp bất an hỏi: "Có phải bên kia còn có người hay không?"

Tô Dung dừng động tác lại nghiêng tai lắng nghe, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Là có người, rất có thể là đám người Tạ Kha Kha!"

Cuối cùng vẫn là người quen trong thực tế, Tô Dung quả quyết nói: "Chúng ta đi xem thử một chút."

Tiểu Nhị và Triệu mập mạp không lên tiếng, Tô Dung đã bắt đầu đào theo hướng phát ra âm thanh. Xung quanh tràn đầy tang thi muốn đến nhưng không thể qua được, trong tình cảnh nhìn qua đáng sợ này lại mang theo chút kinh khủng.

"Tạ Kha Kha, có phải cậu ở đó không?" Tô Dung vừa đào vừa dùng tiếng không quá lớn gọi, trước mắt trong rừng rậm này chỉ có những tang thi kia, nguy hiểm hơn chắc là ở trong vòng trung tâm, cho nên ở bên ngoài vòng ngoài, cô cũng không sợ hô như vậy sẽ mang đến nguy hiểm gì.

Bên kia, ba người Tạ Kha Kha đang sức đầu mẻ trán đối phó với tang thi. Bọn họ hoàn toàn không có vũ khí trong tay, trước khi đi vào cũng chưa từng nghĩ cánh rừng này lại nguy hiểm như vậy. Rõ ràng quái đàm nên công kích đến từ tinh thần, sao đột nhiên biến thành công kích vật lý?

"Này, hình như tôi nghe được tiếng của Tiểu Nhất?" Trong lúc hỗn chiến, Tạ Kha Kha đột nhiên kinh ngạc vui mừng nói, sau đó không để ý mà hơi lui về sau nghiêng tai lắng nghe.

Văn Võ căng thẳng kéo cậu ta lại: "Cậu nghe cái gì, sao tôi nghe không thấy? Không biết là Quỷ quái cố ý mê hoặc mình sao?"

Nghe vậy Tạ Kha Kha có chút do dự, nhưng suy nghĩ một chút: "Tiếng kêu kia là truyền đến từ vòng ngoài rừng rậm, trước đó anh Văn không phải nói càng di chuyển ra bên ngoài cánh rừng này càng an toàn sao?"

Lời này nói có lý có chứng, nhất thời Văn Võ cũng bị thuyết phục. Lại lắng nghe lần nữa, lần này anh ta cũng nghe được tiếng của Tô Dung.

Lại nhìn tang thi làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán trước mặt, Văn Võ cắn răng nói: "Được rồi, trước tiên mở đường đi đến bên kia!"

Dù sao bọn họ cũng không có cách nào, coi như là Quỷ quái mê hoặc bọn họ thì bọn họ cũng nhận.

Dưới sự cố gắng của hai bên, chỉ chốc lát sau, Tô Dung đã nhìn thấy bóng người của đám người Tạ Kha Kha. Khác với bộ dạng hiện giờ của đám người bên Tô Dung, ba người Tạ Kha Kha, Văn Võ và Cao Xán nhìn rất chật vật.

Chú ý đến Sở Nhụy không có trong đội ngũ, trái tim Tô Dung trầm xuống, nhanh chóng mở một con đường, nhận bọn họ vào trong cái rãnh mình đào, sau đó hỏi: "Sở Nhụy đâu?"

Vốn dĩ lúc này trên mặt ba người còn là vẽ sống sót sau sau tai nạn, nhưng lúc nghe câu hỏi Tô Dung, không nhịn được tối sầm mặt, trong mắt còn có chút sợ hãi. Văn Võ trầm ngâm trong chốc lát, trả lời: "Chắc các người cũng gặp hướng dẫn viên du lịch giả đó đi?"

Chờ ba người gật đầu, anh ta tiếp tục nói: "Chắc hướng dẫn viên du lịch giả kia cũng nói những lời giống như đúc cho hai bên chúng ta. Hướng dẫn viên du lịch giả kia còn nói tin tức người mặc áo xanh vào, có thể chờ nguồn ô nhiễm bị tiêu diệt mới có thể giải phóng, cùng với tin tức trước mặt chúng ta chỉ có thể thông qua tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể thông qua, kết hợp với điều kiện "Mặc áo xanh vào sẽ an toàn", Sở Nhụy quyết định mặc áo xanh vào. Bởi vì cô ấy suy nghĩ, mấy cửa ải lúc trước chết ít người như vậy, cửa ải "Khu rừng Phù Bạch" cuối cùng nhất định sẽ rất nguy hiểm. Nếu mặc kệ làm cách nào cũng phải tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể thông qua quái đàm, vậy cô ấy mặc áo xanh vào, ít nhất có thể miễn cái chết."

Cái phỏng đoán này rất hợp lý, hơn nữa có thể an toàn chờ người khác mạo hiểm tiêu diệt nguồn ô nhiễm mang mình rời đi, thật sự quá hấp dẫn người ta.

Nhưng nhìn vẻ mặt của ba người, Tô Dung cũng biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy: "Sau đó thì sao, xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt của ba người càng khó coi hơn, Cao Xán giống như là nghĩ đến hình ảnh khi đó, xoay người đứng nôn. Cũng may buổi trưa cô ấy không ăn cái gì, trước đó cũng đã nói một trận, bây giờ muốn ói cũng không phun ra được cái gì cả.

"Trong nháy mắt khi mặc áo xanh vào, cả người cô ấp lập tức biến thành một vũng máu." Văn Võ đẩy mắt kiếng, coi như còn hơi bình tĩnh kể lại hình ảnh lúc đó: "Cái áo màu xanh kia rơi vào trong máu, sau khi bị hướng dẫn viên du lịch giả kia nhặt lên, lập tức biến thành một cái áo màu đỏ.”

Tô Dung lập tức hiểu được: "Đây mới là cách chân chính để cho người mặc áo xanh giải phóng đi? Chỉ cần mặc áo đỏ vào, bọn họ có thể trở thành nhân viên chân chính."

"Đúng vậy." Văn Võ gật đầu một cái: "Nhưng trước khi tên đó đi còn nói với chúng ta, phương pháp trước đó hắn ta nói là thật. Chỉ cần hủy diệt cây đại thụ kia, tất cả mọi người đều có thể được giải phóng."

Chuyện này Tô Dung cũng đoán được, nếu như không phải như vậy, hướng dẫn viên du lịch giả kia nên cố gắng hết sức lừa gạt bọn họ mặc áo xanh vào, tại sao còn muốn giật dây bọn họ tiêu diệt nguồn ô nhiễm?"

Chỉ là đáng thương cho Sở Nhụy, vốn tưởng rằng là một cách tốt, kết quả lại tự hại chết mình.

"Lại nói có một việc làm cho tôi rất tò mò." Đột nhiên Tiểu Nhị lên tiếng: "Sao các người có thể nhanh chóng thông qua cửa ải ở trong phòng ấm kia?"

Cửa ải kia quả thật rất âm hiểm, nhất là lúc không nhìn ra được bẫy rập. Mà muốn nhìn ra được bẫy, thì cũng phải hi sinh một người trước mới có thể nhìn ra được đi?

“Cửa ải đó rất khó sao?" Tạ Kha Kha nghi ngờ hỏi: "Không phải khen những thực vật màu đỏ kia là có thể qua cửa sao?"

Sao nghe vào giống như độ nguy hiểm của bọn họ khác hoàn toàn với bên mình, không lẽ cái quái đàm đáng chết này còn biết phân biệt đối xử/

Bình Luận (0)
Comment