Tô Dung không hiểu hỏi: "Các người cũng gặp phải đóa hoa thật lớn, bên trên có mọc một gương mặt người xinh đẹp đi? Cậu nói thử cậu khen nó như thế nào?"
Ý thức được có gì đó không đúng, Tạ Kha Kha thành thật trả lời: "Mùa hoa của cô thật mê người, ong bướm chắc chắn sẽ nghiêng đổ vì cô. Cành cây của cô dẻo dai mười phần, hoa nở lớn như vậy còn có thể chống đỡ được. Rễ của cô vững chắc có lực, gió thổi mưa rơi cũng không sợ bị thổi ngã."
Tô Dung: "..."
Vậy đại khái chính là phiên bản "Sức một người lớn có thể chiến thắng mười người biết võ" đi. Chỉ cần khen đủ toàn diện, nhất định có thể đạp trúng chỗ nào đó.
Tiểu Nhị hơi co quắp khóe miệng, hồi lâu sau mới buồn bực nói một câu: "Người ngốc có phúc của người ngốc."
Tô Dung cũng nghĩ như vậy.
Cô nói ra nguy hiểm chân chính của cửa ải kia, lại thuận tiện kể ‘đầu con nhím chết’ như thế nào cho bọn họ nghe. Lúc này ba người Văn Võ mới ý thức được, bọn họ là gặp may mới có thể không bị thương thông qua ải, Nếu không ở cửa ải kia lại bị chết mất một người, có lẽ bọn họ không thể đến được chỗ này.
"Vậy bây giờ chúng ta còn đi trung tâm rừng rậm không?" Cao Xán ói xong trở lại bất an hỏi: "Lúc này mới vòng ngoài đã nguy hiểm như vậy, chẳng phải bên trong càng đáng sợ hơn sao?"
"Bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác?" Tô Dung trả lời một câu đơn giản, tiếp theo đó lại tiếp tục đào về phía trước.
Đột nhiên cô ý thức được chỗ không đúng, quay đầu hỏi: "Triệu mập mạp, sao anh không nói chuyện?"
Không nhìn thì không biết, nhìn một cái đã bị dọa cho giật mình. Không biết từ lúc nào, sắc mặt của Triệu mập mạp đã trở nên tái nhợt, đôi mắt vô thần, có một loại cảm giác gần đất xa trời.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Tô Dung cảm thấy trên người Triệu mập mạp hình như hiện ra màu xanh lá cây, có thể là da quá dầu phản chiếu màu xanh của rừng cây đi.
"Tôi chỉ là hơi mệt thôi." Triệu mập mạp uể oải bói.
Văn Võ cảm thấy không đúng, nhìn kỹ hơn: "Tại sao trong mắt cậu có màu xanh?"
Nghe vậy những người khác đều kinh ngạc hoảng sợ, cẩn thận quan sát, quả nhiên là như vậy. Trong đáy mắt của Triệu mập mạp, tia máu đỏ đã biến thành màu xanh lá cây, thật sự giống như dây mây và dây leo lúc nãy nhìn thấy.
"Tôi... Tôi cũng không biết." Triệu mập mạp luống cuống lui về phía sau một bước, không tự chủ mà giấu một tay ra sau lưng.
Tiểu Nhị tay nhanh mắt lẹ kéo cái tay kia của anh ta ra, sau đó lại kéo ông tay áo lên.
Một vết thương không được xem là lớn, nhưng bên trong vết thương đã có dây mây và dây leo sinh trưởng lộ ra bên ngoài cánh tay!
"Trời ơi!" Cao Xán bị dọa lui về phía sau một bước: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Thấy bí mật của mình bị phát hiện, Triệu mập mạp cũng không giấu diếm nữa, cười khổ nói: "Tôi cũng không biết, có thể là bị quái vật kia cào một cái mới biến thành như vây."
‘Bị thứ kia cào sẽ biến thành như vậy?" Nghe được lời của anh ta, giọng nói sợ hãi của Cao Xán có chút thay đổi.
Hốc mắt của Triệu mập mạp đã tràn đầy hốc mắt, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng thật sâu: "Chắc là như vậy... Tôi có phải hết cứu rồi không. Rõ ràng tôi mới có 26 tuổi!"
"Trước tiên kiểm tra lẫn nhau xem thử còn có người bị cào hay không." Tô Dung không kịp an ủi anh ta, cô quyết định thật nhanh: "Ba người đàn ông các người kiểm tra lẫn nhau, Cao Xán, cô đi theo tôi."
Sau đó cô lại đào ra một con đường đến sau một cái cây to, sau khi kiểm tra xung quanh xong, thì nói: "Cô cởi áo ngoài ra đi, tôi nhìn thử trên y phục có bị chỗ nào làm rách không."
Cao Xán sột soạt cởi áo ra: "Tiểu Nhất, cô cũng cởi đi."
Nghe vậy, Tô Dung thuận thế cúi đầu, nhưng một giây tiếp theo lại mạnh mẽ né người, bắt lấy cái tay muốn hướng về phía mình kia.
Cái tay của phụ nữ này bởi vì thường xuyên vận động, phía trên còn có một ít vết chai, chỉ là móng tay mới vừa làm vừa dài vừa nhọn, nếu chạm vào da, tùy tiện cũng có thể rạch ra một vết thương.
Cao Xán muốn giãy giụa, nhưng hoàn toàn không tránh được Tô Dung đã được gia trì thêm lực lượng. Cô ta hoảng hốt giãy giụa, mặc dù dưới tình huống này, cũng không có lớn tiếng kêu to: "Cô muốn làm gì?"
"Lời này phải để tôi hỏi cô mới đúng?" Tô Dung mặc cho cô ta giãy giụa, dùng một câu trần thuật nói: "Cô bị cào rồi."
"..."
Thấy bí mật của mình bị lộ ra, Cao Xán cũng dừng động tác giãy giụa lại, cả người hiện ra vẻ chán chường: "Đúng, tôi bị cào. Nhưng dựa vào cái gì? Tôi thật vất vả mới chống đỡ đến bước này, dựa vào cái gì bởi vì nguyên nhân như vậy mà chết? Tôi không cam lòng!"
"Biểu hiện không cam lòng của cô, là muốn tôi chết cùng với cô sao?"
Tô Dung đã sớm chú ý đến biểu hiện dị thường của Cao Xán, lúc kéo cô ta qua kiểm tra, trong lòng cô cũng tràn đầy cảnh giác. Lúc nghe được đối phương bảo mình cởi áo, thì cũng biết cô ta muốn làm gì, lúc này mới kịp thời ngăn lại. Nếu như lúc trước không phát hiện ra gì, nói không chừng thật sự gặp tai họa rồi.
"Tôi không muốn để cho cô chết với tôi." Cao Xán khóc lóc, "Tôi chỉ nghĩ để cho cô bị thương giống tôi, như vậy cô sẽ không vạch trần tôi."
Nói xong lời này, cô ta lại kích động, hai mắt đầy nước mắt cầu xin: "Chỉ cần... Chỉ cần chúng ta rời khỏi quái đàm này, trở lại thế giới hiện thực, nhất định có thể khỏi! Cô đừng vạch trần tôi có được không? Tôi sẽ không gây rối! Thật đó, tôi chỉ là muốn sống mà thôi?"
So sánh với sự kích động của cô ta, sự lạnh nhạt của Tô Dung lại càng làm cho cô trở nên không có tình người hơn. Cô không trả lời, chỉ là một tay lôi Cao Xán, kéo cô ta ra khỏi phía sau cây: "Nơi này có một người."