Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 110

Chương 110 -
Chương 110 -

Ba người khác không hẹn cùng nhau lại gần, sau lưng còn có một Triệu mập mạp đi theo. Tạ Kha Kha lo lắng nhìn bọn họ mấy lần, lúc này mới hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta..."

--- Chúng ta nên bỏ bọn họ lại sao?

Tô Dung bình tĩnh từ trong lòng móc ra chai [Nước hạnh nhân], sau đó mở ra cẩn thận đổ một nắp đưa cho Triệu mập mạp: "Uống một ngụm đi."

Mặc dù Triệu mập mạp đang thất hồn lạc phách, nhưng cũng nghe được Tô Dung và Tiểu Nhị giới thiệu vật này. Lúc này anh ta cũng không do dự, nhận lấy nắp bình ngẩng đầu uống vào.

[Nước hạnh nhân] không khó uống, mang theo vị ngọt và mùi hoa hồng nhàn nhạt. Uống vào cảm thấy bụng trở nên ấm áp, để cho anh ta thỏa mãn thở ra một cái.

Một hơi một hết ba nắp [Nước hạnh nhân], Tạ Kha Kha vẫn luôn chú ý đến mắt của anh ta, kinh ngạc vui mừng nói: "Hình như có tác dụng!"

Không biết lúc nào tia máu màu xanh trong đôi mắt kia đã biến thành màu đỏ, dây leo dây mây mọc ra từ vết thương trên cánh tay cũng đã khô héo, miễn cưỡng nằm trên máu thịt.

Thấy vậy, Tô Dung lại rót một nắp nữa cho anh ta. Lần này Triệu mập mạp gần như không kịp chờ đợi mà nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Không qua mấy giây, dây mây và dây leo trên vết thương của anh ta đã rụng xuống toàn bộ, vốn là một vết thương dễ sợ cũng đã khép lại, chỉ còn lại một chút thịt màu hồng lộ ra ngoài.

Triệu mập mạp cảm giác sức lực biến mất lúc trước của mình lại trở về rồi, cả người đều vô cùng có tinh thần: "Tôi cảm thấy mình rất tốt! Thật sự cảm ơn cô, Tiểu Nhất! [Nước hạnh nhân] này thật sự là linh đan diệu dược!"

Những người khác thấy vậy đều nóng mắt nhìn chằm chằm vào bình [Nước hạnh nhân] trong tay Tô Dung, thấy tận mắt công hiệu của nó, bọn họ vô cùng rõ ràng bên trong quái đàm nguy hiểm luôn rình rập này, có một bình nước như vậy tương đương với nhiều thêm một cái mạng.

Cao Xán cần thần dược cứu mạng lập tức trở nên điên cuồng: "Cho tôi! Cho tôi! Tôi cũng muốn muốn, tôi cũng bị cào!"

Một tay của Tiểu Nhị dễ dàng ngăn cô ta lại, nghiêng đầu nhìn Tô Dung.

Tô Dung nở một nụ cười giả tạo đáng đánh: "Muốn? Tất nhiên có thể nha, nhưng cô phải dùng đồ để đổi."

“Dựa vào cái gì tôi phải lấy đồ ra, cho anh ta thì không cần thứ gì? Cô dựa vào cái gì đối xử khác biệt như vậy?" Cao Xán tủi thân hỏi, đồng thời đáng thương nhìn khắp nơi, định lấy sự đồng tình của mấy người đàn ông còn lại.

Nhưng mà không có, Triệu mập mạp được lợi tất nhiên sẽ không nói gì. Văn Võ là một người thông minh, sẽ không vì cô ta mà đắc tội với Tô Dung. Tiểu Nhị thì lại không nhìn cô ta.

Còn về Tạ Kha Kha, người này vô cùng thẳng thắn hỏi ra nghi ngờ của mình: "Đây vốn chính là đồ của người ta, muốn chia như thế nào không phải đều do người ta sao?"

Cao Xán bị lời của cậu ta làm cho nghẹn họng, không thể làm khác hơn lại nhìn về phía Tô Dung, cố chấp muốn có một đáp án.

Tô Dung gần như cảm thấy nghi ngờ về trình độ da mặt dày của cô ta, chẳng lẽ cô ta là não cá vàng, nhanh như vậy đã quên mất chuyện mới vừa rồi?

“Đầu tiên, giống như Tạ Kha Kha nói, đồ của tôi, tôi muốn phân phối như thể nào là do tôi. Thứ hai đựng chụp mũ phân biệt đối xử gì đó cho tôi, từ lúc cô định kông kích tôi, sao tôi có thể cho cô chỗ tốt vô điều kiện được. Trên thực tế, bây giờ tôi nguyện ý để cho cô lấy đồ ra đổi thuốc cứu mạng, cô nên cảm ơn trời đất đi. Lấy cách làm mới vừa rồi của cô, coi như tôi không cho cô, cũng không có người nào nói gì với tôi."

"Đây là câu Tô Dung nói nhiều nhất trong quái đàm này, chẳng qua là lời nói ra để cho Cao Xán cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Cô ta hiểu rõ Tô Dung nói đúng, càng không nhịn được hối hận, nếu như lúc ấy cô ta không công kích Tô Dung, có phải cũng giống với Triệu mập mạp, lấy được giúp đỡ vô điều kiện hay không.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, mặc kệ ai cũng phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Cuối cùng Cao Xán không thể làm khác hơn là lấy đồ mình mua từ "tiệm nhỏ Đới Duy", đây là tiền đặt cược của cô ta: "Tôi chỉ có cái này."

Đó là một vỏ rùa màu đen, nhìn qua có chút cổ xưa, phía trên còn có lông màu xanh.

Cao Xán cầm vỏ rùa màu đen, tự giác giới thiệu: "Đây là vỏ rùa phòng ngự, có thể cung cấp một lần bảo vệ, chỉ cần đập nó xuống đất, sẽ tự động biến thành một vỏ rùa màu đen, bảo vệ cho chủ nhân, kéo dài 10 phút. Nếu trong lúc đó gặp phải tổn thương vượt qua phạm vị thừa nhận sẽ bị rách bể, tổn thương còn lại cần ký chủ gánh vác."

Trái lại cô ta không có nói dối, bởi vì cô ta rất rõ ràng, đạo cụ phòng ngự có tính đặc biệt. Loại này nếu như dùng sai sẽ làm đạo cụ bị hư, một khi cô ta bị phát hiện nói dối, vậy Tô Dung tuyệt đối sẽ không đưa [Nước hạnh nhân] cho cô ta.

Cao Xán không dám đánh cược, dù sao Tô Dung vẫn luôn biểu hiện là một người thông minh bén nhạy.

"Còn có một cái nữa đi?" Tô Dung hỏi.

"Còn... Còn cái gì nữa chứ?" Cao Xán cười có chút cứng ngắc.

Tô Dung không có chút tình người nào, cô cũng không phải là người tốt lành gì, sẽ không mềm lòng với người thiếu chút nữa hại chết mình: "Lúc ấy cô kiếm được 80 tệ quái đàm đúng không? Giá trị của cái vỏ rùa này, nhìn qua cũng không đáng 80 tệ nha!”

Nếu như có thể có thể dùng nhiều lần, hoặc là thời gian bảo vệ dài một chút, Tô Dung cũng sẽ không nghi ngờ. Nhưng bây giờ cái năng lực này quả thật không đáng giá 80 tệ quái đàm.

"Cô không thể... Cô không thể một con đường sống cũng không giữ lại cho tôi!" Cao Xán tức giận trợn mắt nhìn cô.

Tô Dung nhún vai, không quan tâm nói: "Có đưa ra hay không?"

Bình Luận (0)
Comment