Dù sao người bị cào cũng không phải là cô, hại người cũng không phải là cô. Còn muốn trả giá với cô, là thật sự cảm thấy tính tình của cô rất tốt sao?"
"... Có!" Cao Xán cắn răng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Mạng chỉ có một, cô ta chỉ có thể đồng ý.
Cô ta vừa nói vừa ném ra một bình bột màu xanh lá, cả giận nói: "Bột thành thật, vẫy nó lên một người, 10 phút tiếp theo người này sẽ nói lời thật lòng."
"Cô đang nói dối." Tô Dung rất bình tĩnh, cô đánh gia cô gái chật vật trước mặt này: "Là chỗ nào nói dối đây? Thời gian? Chức năng? Cách dùng?"
Chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Cao Xán, Tô Dung lập tức hiểu rõ: "À, xem ra là cách dùng rồi. Khuyên cô bây giờ nên nói thật, nếu không chờ sau khi cô chết, chính là người bị tôi thử nghiệm cách dùng đó."
Người này tuyệt đối là ma quỷ! Cao Xán thật sự muốn ngất xỉu, cô ta không nghĩ đến mình chỉ là nói dối có một chút, đã trực tiếp bị nhìn ra. Tại sao sức quan sát của một người lại sắc bén như vậy?
Ngay cả cảnh sát cũng không làm được đến bước này!
Cảnh sát không làm được, nhưng trinh thám thì có thể!
Chẳng qua Cao Xán cũng vui mừng trong lòng, cũng may trước đó cô không nói dối đạo cụ đầu tiên, nếu không đã trực tiếp bị nhận định không có [Nước hạnh nhân],
"Được rồi, tôi thừa nhận." Cô ta thành thật trả lời: "Nhất định phải đút bột kia cho người ta mới được."
Đổ một nắp bình [Nước hạnh nhân], Tô Dung đưa cho Cao Xán: "Nói thật là tôi không muốn cho cô, cô thích tự cho mình là thông minh như thế, lỡ như một lát nữa trả thù tôi thì sao? Tôi cũng không muốn vừa phải đối mặt với Quỷ quái nguy hiểm, còn phải đề phòng sự uy hiếp đến từ đồng bạn."
"Cô!" Cao Xán vừa giận vừa sợ, lại nghĩ tới mình bị người ta hạn chế, hơn nữa đúng là trong chuyện này mình làm sai trước, không thể làm khác hơn là cúi đầu khổ sở nói: "Tôi thừa nhận là tôi làm sai, tôi thật xin lỗi, tôi dập đầu với cô được không? Tôi dám cam đoan bây giờ những gì tôi nói đều là thật, sau cùng tuyệt đối không hại cô, cầu xin cô cứu tôi đi!"
Lúc này trạng thái của cô ta đã không còn tốt nữa, trong mắt toàn là tơ máu màu xanh lá cây, trạng thái gần giống với Triệu mập mạp lúc nãy.
Tô Dung đã nghĩ ra phương pháp giải quyết tốt nhất, lấy hai đạo cụ kia, lại đưa nắp bình chứa hạnh nhân cho cô ta. Chờ Cao Xán nhận được đại xá nhận lấy nước hạnh nhật uống một hơi, lúc cô ta muốn có thêm một nắp nữa, cô mới lắc đầu từ chối,
"Trước tiên cho cô một chút bảo vệ tính mạng, còn muốn nhiều đi nữa thì không có. Chờ lúc chúng ta gần đi ra, tôi lại đưa số còn lại cho cô. Nếu như nửa đường cô gây chuyện, tôi tình nguyện làm vỡ bình hạnh nhân này, cũng sẽ không cho cô."
"Trước đó cô không có nói như vậy!" Cao Xán tức giận: "Rõ ràng cô nói tôi đưa đồ cho cô, cô sẽ cứu tôi."
Tô Dung có lý chẳng sợ: "Ai bảo cô nói dối? Hơn nữa còn là hai lần, chắc cô sẽ không thật sự xem tôi là người ngu đi, đều như vậy còn có thể tin tưởng cô vô điều kiện sao?”
Thấy Cao Xán bị nói cho á khẩu trong trả lời được, lại không cam lòng muốn nói gì đó. Văn Võ chủ động đi ra làm dịu không khí: "Được rồi được rồi, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian nữa, chậm trễ càng lâu càng nguy hiểm, chúng ta đi nhanh đến trung tâm khu rừng đi!"
Lời này rất có lý, Tô Dung cũng không muốn lãng phí thời gian, nghe vậy trực tiếp không để ý đến Cao Xán nữa, lại lần nữa cầm cuốc lên đào.
Một đường đào đến khu vực trung râm, tang thi xung quanh cũng biến mất, lúc này Tô Dung mới dừng lại: "Con đường tiếp theo chúng ta trực tiếp đi thôi, đã không có mấy quái vật kia nữa."
Lúc nói chuyện vẻ mặt của cô cũng không vui vẻ gì, bởi vì tang thi biến mất là một chuyện không tốt, cái này càng có ý nghĩa bọn họ đã tới vùng càng nguy hiểm hơn.
Giống như bá chủ rừng rậm thường có địa bàn của mình, sinh vật nhỏ yếu khác cũng không dám bước vào mảnh đất này. Ở trong cánh rừng này, tang thi chính là "Sinh vật nhỏ yếu".
Mấy người khác hiển nhiên cũng biết điểm này, cẩn thận đi về phía trước.
"Đinh đông! Xin chú ý, còn có nửa giờ nửa vườn bách thảo sẽ đóng cửa. Mời du khách nhanh chóng tìm được cửa ra, theo hướng dẫn viên du lịch rời khỏi vườn bách thảo. Lặp lại lần nữa, còn có nửa giờ nửa vườn bách thảo sẽ đóng cửa. Mời các du khách nhanh chóng tìm được cửa ra, theo hướng dẫn viên du lịch đi ra khỏi vườn bách thảo."
Giọng nói máy móc vang khắp cánh rừng, vẻ mặt Văn Võ trở nên nghiêm túc: "Đây chính là thông báo radio trong quy tắc đi?"
“Chúng ta chỉ còn lại nửa giờ?" Trên mặt Triệu mập mạp tràn đầy sợ hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chút thời gian này hoàn toàn không tìm ra được cửa ra!"
"Không tìm được cửa ra, vậy cũng chỉ có thể tìm nguồn ô nhiễm." Trái lại biểu hiện của Tạ Kha Kha cũng không phải qua sợ, chỉ là nhìn về phía Tô Dung: "Chúng ta tiếp tục đi vào trong sao?"
Tô Dung gật đầu một cái, bước nhanh hơn.
Làm cho mọi người bất ngờ chính là, đoạn đường tiếp theo, cũng không gặp nguy hiểm gì giống như bọn họ tưởng tượng. Trái lại dọc theo đường đi đều gió êm sóng lặng, không có một chỗ bất thường nào.
Mà ở chỗ này không có bất thường gì, chính là chỗ không đúng lớn nhất, Tô Dung cảm giác được đây là sự yên lặng trước cơn bão.
Tất cả mọi người đều không nói gì, suy nghĩ đều khác nhau.
Cuối cùng, Tô Dung đi tuốt ở đằng trước dừng lại, hai mắt trợn to, trong con ngươi màu nâu đậm phản chiếu một cái cây cổ thụ vô cùng cao lớn.
những người còn lại cũng không khỏi dừng chân lại, ngây ngốc nhìn về phía trước: "Đây là... Thần tích sao?"
Đó là một cái cây vô cùng xinh đẹp, diện tích khoảng mấy chục mét vuông. Trên cây nở ra rất nhiều hoa màu đỏ như lửa, có chút giống với hoa đỗ quyên. Những đoá hoa này tụm lại vào nhau, sắc màu rực rỡ, giống như từng đoàn lửa cháy, làm cho cả cây cũng đỏ rực. Mùi hoa vô cùng đậm đà, lúc hít vào, lỗ mũi tràn đầy loại mùi hương này. Giống như cả người tiến vào thế giới mộng ảo, đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở.