Tô Dung chỉ là cảm giác được một trận ấm áp, loại ấm áp này khác với [Hoa mặt trời], để cho cô lấy được sự an ủi trong thế giới lạnh lẽo này.
Mấy người kia cũng bị một màn thần thành này làm cho kinh sợ. Trong mắt của Tạ Kha Kha tràn đầy sự kinh diễm, cẩn thận hỏi: "Đây là... Quỷ quái?"
"Không nên xem thường, Quỷ quái dùng vẻ ngoài xinh đẹp làm cho mọi người giảm phòng bị, đây là hiện tượng rất dễ thấy." Văn Võ vừa nhắc nhở mọi người cảnh giác, vừa đi về phía trước.
Đi đến gần, mới nhìn thấy ở giữa những bông hoa màu đỏ, có hiện ra một trái cây màu đỏ thẫm. Trái cây mượt mà no đủ, nhìn giống như chỉ cần bóp một cái là có thể ra nước, nhìn vô cùng ngon miệng. Một cổ mùi hương kỳ dị tràn vào mũi, lại từ lỗ mũi chui vào đầu.
"Thật là thơm!"
Không biết là ai đang lẩm bẩm, trên mặt Tô Dung nở một nụ cười thỏa mãn. Tất cả xung quanh đều trở nên vô cùng tươi đẹp, mùi hương dị thường kia làm tan ý chí trong đầu, giống như có một đôi tay vô hình, xoa dịu thần kinh của bọn họ.
Cô không có cách nào suy nghĩ, trên mặt là nụ cười si mê. Cảm giác mình giống như đang đi trên đám mây, chân đạp lên bông vải vậy, lảo đảo đi đến chỗ phát ra mùi thơm nồng kia.
"Ầm!"
Đột nhiên, không biết tiếng của ai ngã xuống làm cho Tô Dung thức tỉnh. Trong mắt của cô xuất hiện một tia thanh tỉnh, sau đó vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, tiếng chuông cảnh giác vang lên thật to trong đầu.
Mặc kệ những chuyện khác, Tô Dung vừa lấy tay bịt mũi ngừng thở, vừa nhanh chóng lấy tốc độ nhanh nhất trong suốt mấy năm mình sống lui ra phía sau mấy mét, cách xa cái cây to kia.
Chờ lui đến khoảng cách an toàn, cô mới há miệng hít thở, thật giống như đang thở ra những sợ hãi trong lòng.
Trong mũi là mùi hương [Hoa mặt trời] hóa giải cảm giác muốn nôn mửa của Tô Dung, nhưng như vậy cô cũng không dám khinh thường. Sau khi khôi phục bình tĩnh, cô chuyển từ mở miệng hô hấp, biến thành hít thở từng chút, sau đó lên tình thần quan sát xung quanh.
Đập vào mi mắt chính là ba người Văn Võ, Cao Xán, Triệu mập mạp đứng dưới cái cây cổ thụ kia, ai cũng đang điên cuồng ăn ngấu nghiến trái cây màu đỏ . Chất lỏng màu đỏ sềnh sệch nhuộm đỏ nửa gương mặt, rồi lại từ cằm chảy xuống quần áo của bọn họ, rồi lại chảy xuống mặt đất... Trên mặt mỗi người đều là sự tham lam. Trong khu rừng yên lặng vang lên tiếng nhai nuốt thay phiên.
"Điên rồi sao..." Trong mắt Tô Dung chính là nghĩ lại mà sợ, cô hiểu, rõ ràng nếu không phải tiếng động mới vừa rồi để cho mình đột nhiên thanh tĩnh, bây giờ chắc mình cũng là người trong hàng ngũ này.
Mới vừa rồi cảm giác hoàn toàn mất khống chế làm cho Tô Dung không muốn cảm nhận lần nữa, cô chỉ cảm thấy cơ thể không phải của mình, đầu óc hoảng hốt, không biết gì cả.
Đúng rồi? Còn có hai người nữa đâu?
Ý thức được bên kia chỉ có ba người, Tô Dung lại chuyển động con ngươi, rất nhanh thấy được Tạ Kha Kha nằm dưới đất. bên chân của cậu ta có một hòn đá, rất hiển nhiên cậu ta chính là vấp phải hòn đá này, sau đó té xuống bất tỉnh.
Mà âm thanh mới vừa rồi làm Tô Dung thức tỉnh chính là từ chỗ của cậu ta phát ra.
Người may mắn.
Tô Dung run rẩy khóe miệng, lại quan sát xung quanh, cuối cùng chú ý đến Tiểu Nhị đứng cách đó không xa.
"Sao anh lại không bị đầu độc?" Tô Dung hỏi.
Tiểu Nhị lộ ra nụ cười có thể nói là xấu xa đáng đánh: "Tôi lại không muốn nhanh chóng đi đầu thai, lại thấy có người chủ động đi chịu chết, tất nhiên không thể phụ sự khổ tâm của các người rồi.”
Hiển nhiên anh ta hoàn toàn không có đến gần cái cây này.
Tô Dung hiểu, lại có chút không biết làm sao. Lần này là mình quá sơ suất, phàm là người thông minh một chút, cũng không đến nổi biết rõ trên núi có hổ, còn đi về phía hổ.
"Anh nói, bọn họ còn có thể cứu được không?" Tô Dung nhìn ba người đang điên cuồng ăn kia, do dự hỏi.
Bây giờ cô thật sự không dám tiến lên, dù nín thở cũng không nhất định có thể tránh ảnh hưởng của cái cây này hoàn toàn được. Lỡ như lại bị cám dỗ, cũng sẽ không có một Tạ Kha Kha làm cô thức tỉnh.
Hiển nhiên Tiểu Nhị cũng biết chuyện này, hài hước giễu cợt: "Có khác nhau sao?"
Mặc kệ là có thể cứu được hay không, bọn họ cũng không thể mạo hiểm cứu người.
Tô Dung thở dài, cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, dùng xẻng đào ra một vùng an toàn cho Tạ Kha kha nằm ở đó, sau đó lại nhìn cái cây xinh đẹp, nhưng tràn đầy nguy hiểm kia, trong giọng nói tràn đầy sự không chắc chắn: "Diệt cái cây này, quái đàm sẽ kết thúc sao?"
[Cái xẻng] trong tay cô, một trong những chức năng chính, chính là tiêu diệt bất kỳ thứ gì trồng trong đất, dù là cây to lớn như vậy, đối với [Cái xẻng] này mà nói chắc cũng không có vấn đề gì.
"Cô đoán?"
Tô Dung lập tức trợn mắt nhìn Tiểu Nhị: "Đừng quên anh cũng đang ở trong quái đàm đấy! Không tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, hai chúng ta đều sẽ chết, tôi cũng không muốn... Chết cùng anh!"
Nghe được câu này, đôi mắt của Tiểu Nhị trở nên phức tạp một chút, sau đó ngay lập tức trở lại như ban đầu, không lo lắng không hoảng hốt lấy ra một tấm thẻ màu đen: "Ai muốn chết với cô? Thấy cái này không? Thẻ trở lại thực tế. Chờ thời gian còn một chút mà chưa giải quyết được, tôi sẽ dùng thẻ này rời khỏi quái đàm, sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào."
Khó trách anh ta không sợ hãi như vậy, trên mặt Tô Dung tràn đầy vẻ hâm mộ: "Vẫn còn có đạo cụ như thế sao?"
Cái này có khác gì với kim bài miễn tử, sống lại đâu cơ chứ?
Tô Dung không nhìn nữa, bất đắc dĩ nhún vai. Xem ra lần này thật sự chỉ có thể dựa vào mình thôi, chẳng qua cũng không có gì là không thích ứng, dù sao, quái đàm lúc trước cũng là cô tự cấp tự túc.