Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 113

Chương 113 -
Chương 113 -

Lần nữa nhìn cây cổ thụ kia, ba người ở phía dưới vẫn còn ăn quả trái cây. Cả người bọn họ đã biến thành màu đỏ như máu, không phân rõ cuối cùng là chất lỏng của trái cây hay là máu tươi của mình.

Trong lòng Tô Dung đã có quyết định: "Nguồn ô nhiễm không phải là cái cây này."

"Ừ? Tại sao?" Giọng nói của Tiểu Nhị mang theo một chút hứng thú: "Đóa hoa kia và hướng dẫn viên du lịch giả không phải đều nói cái cây này là nguồn ô nhiễm sao? Hai người bọn họ cũng không có gặp mặt."

Đúng vậy, nhân viên áo xanh không có cách nào tiến vào nơi thăm quan, đây là chuyện rất dễ có thể suy đoán ra. Dù sao những nơi này đều có nhân viên áo đỏ, bọn họ căm thù lẫn nhau. Cho nên nhân viên áo đỏ sẽ không tiến vào trạm nghỉ ngơi - đại bản doanh của nhân viên áo xanh, nhân viên áo xanh cũng sẽ không tiến vào đại bản doanh của nhân viên áo đỏ.

Nói cách khác chính là, hướng dẫn viên du lịch giả không có cách nào gặp mặt hoa mỹ nhân, tất nhiên sẽ không thể thông đồng lừa gạt Tô Dung.

"Tôi vẫn luôn suy nghĩ, lời của ông chú chủ tiệm là có ý gì." Cô ôm [Hoa mặt trời] xoay người lại: "Sở nghiên cứu sổ 3" và "Chìa khóa cứu đời" của vườn bách thảo từ lúc ban đầu đã hợp tác với nhau là có ý gì?"

Không đợi Tiểu Nhị nói chuyện, cô đã tự trả lời: "Mới vừa rồi tôi đã nghĩ rõ ràng, điều này đại biểu, trừ trong vườn bách thảo này, trừ điều tra viên, tất cả du khách đều là người của "Chìa khóa cứu đời". Không chỉ có như vậy, hướng dẫn viên du lịch giả lừa chúng ta, những nhân viên áo xanh như bọn họ chắc cũng là người của "Chìa khóa cứu đời", dù sao bọn họ và nhân viên bình thường hiển nhiên không phải cùng một trận doanh."

"Lúc trước tôi đã nhìn ra được trong đám người nhân viên áo xanh, tuyệt đối không có ai từng là điều tra viên. Cái chết của Sở Nhụy chính là chứng minh được chuyện này, điều tra viên không có cách nào mặc áo xanh."

“Nói cách khác, bao gồm hướng dẫn viên du lịch giả cùng với tất cả nhân viên áo xanh đều là tự nguyện đến chỗ này, mục đích chính là vì bảo vệ nguồn ô nhiễm. Đã như vậy, sao hắn ta có thể nói sự thật được?"

“Mà hoa mỹ nhân cũng cùng đạo lý như vậy, bản thân nó chính là vật do nguồn ô nhiễm sinh ra, nguồn ô nhiễm không còn nó cũng xong đời. Cho nên nó không nói sự thật cho tôi."

Tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên, Tiểu Nhị mỉm cười nói: "Tôi thật tò mò cái gì để cho cô đột nhiên nghĩ thông suốt những chuyện này?"

“Nói ra thì rất xấu hổ, tôi phạm vào đại kỵ khi kết luận... Từ kết quả suy luận ra quá trình." Không cảm thấy có vấn đề gì về câu hỏi của đối phương, Tô Dung thả nhiên trả lời: "Là mùi thơm làm cho tôi thức tỉnh."

Tiểu Nhị: "Mùi thơm của trái cây?"

Tô Dung lắc đầu: "Không, là mùi hoa mà cái cây này tản ra. Mùi hoa và trái cây cũng rất nồng, nhưng theo lý thuyết, mùi thơm của trái cây cũng đã quá hấp dẫn chúng ta rồi, còn cần cái cây tạo ra mùi hoa đậm như vậy làm gì?"

Cô vẫn là tự hỏi tự trả lời: "Mục đích của mùi hoa không phải dẫn dụ chúng ta, vừa vặn trái ngược lại, nó là vì che phủ mùi của trái cây. Mà mùi thơm của trái cây nồng như vậy, nếu như không phải vì mùi hoa, dù chúng ta ở chỗ nào, cũng có lẽ sẽ bị dẫn dụ đến chỗ này."

Tiểu Nhị đã hiểu: "Cho nên cô ý thức được cây này có thể không phải là vật xấu."

Đừng thấy âm mưu đã bị khám phá, nhưng vấn đề lớn nhất còn chưa có giải quyết, Tiểu Nhị nhìn cô: "Cô biết nguồn ô nhiễm chân chính là cái gì chứ?"

"Mấy lời như nguồn ô nhiễm ở trong trung tâm rừng rậm, chắn chắn đóa hoa kia không nói dối." Tô Dung trầm ngâm nói: "Dù sao đó cũng là khen thưởng của hoạt động, bị quy tắc hạn chế, nó có thể lừa gạt tôi, nhưng không thể nói dối hoàn toàn như vậy."

Chỗ trung tâm khu rừng là ở chỗ này, [Bản đồ] sẽ không gạt người. Không phải cái cây này, vậy chỉ có thể ---

"Là mảnh đất phía dưới cây này!"

Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra, cao giọng trả lời. Trong nháy mắt lấy được câu trả lời, rất nhiều chuyện lúc trước suy đoán không ra, bây giờ cũng đã có manh mối: "Sở dĩ hướng dẫn viên du lịch giả kia muốn chúng ta nhổ cái cây này đi, cũng bởi vì cái cây này không phải là nguồn ô nhiễm, trái lại nó là đồ trấn áp nguồn ô nhiễm. Mà quả của cái cây này, chắc chính là kết tinh ô nhiễm do cái cây này tiêu hóa mà thành."

Nếu là như vậy, đám Văn Võ tương đương với việc nuốt sống ô nhiễm, tuyệt đối không có hy vọng sống nữa.

Lại mặc niệm cho ba người xui xẻo này, rất nhanh cô bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào tiêu diệt nguồn ô nhiễm này.

Mảnh đất có vấn đề, nếu đào hết đất lên nhất định cây cũng sẽ ngã, vậy phải làm sao?"

Tô Dung nhớ lại lời của hướng dẫn viên du lịch nói, giống như trước đó cô đã nói, vì để bọn họ tin tưởng, lời của hướng dẫn viên du lịch giả hoàn toàn không phải là lời nói dối, bên trong ít nhất cũng có nửa là thật.

Thân phân của nguồn ô nhiễm là giả, nhưng lịch sử của vườn bách thảo và nguồn ô nhiễm làm thế nào trong thời gian ngắn ô nhiễm cả vườn bách thảo chắc là nói thật.

Nói cách khác, mảnh đất này, mỗi một đoạn thời gian sẽ tản ra một đống sương mù dày đặc làm ô nhiễm du khách, để cho du khách tiến vào "Khu rừng Phù Bạch". Hút lực lượng sinh mệnh của bọn họ.

Vậy nếu như không để cho nó hút thì sao?

Coi như là điều tra viên bình thường, Tô Dung tất nhiên không có cách nào đóng kính vườn bách thảo, cũng không thể ngăn cản "chìa khóa cứu đời" đưa người vào vườn bách thảo được.

Cô đột nhiên nhìn xuống [Hoa mặt trời] trong tay, trong lòng đã có ý tưởng.

Không có cách nào ngăn cản những người khác, cũng chỉ có thể ngăn cản từ ngọn nguồn thôi!

Nếu để cho mảnh đất này không có cách nào tản sương mù dày đặc ra bên ngoài thì sẽ như thế nào?

Đã biết tác dụng của [Hoa mặt trời] chính là ngăn cách sương mù dày đặc, nhưng vậy để cho phạm vi ngăn cách của [Hoa mặt trời] bao trùm toàn bộ mảnh đất này, có phải có thể trực tiếp để cho nó không có cách nào tản ra được sương mù dày đặc không?

"Tôi có cách rồi!" Đôi mắt của Tô Dung trở nên sáng lên, đặt [Hoa mặt trời] của mình và Tạ Kha Kha ở một chỗ, ánh mắt lại rơi xuống [Hoa mặt trời] rơi ở bên cạnh Triệu mập mạp xa xa kia.

Bây giờ bọn họ tổng cộng có ba chậu [Hoa mặt trời], diện tích bao trùm tuyệt đối có thể vượt qua cái cây này. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô có thể lấy được [Hoa mặt trời] rơi ở gần người Triệu mập mạp.

Nhìn Triệu mập mạp đang cầm trái cây điên cuồng ăn kia, Tô Dung lâm vào khó khăn. Nên làm thế nào để đến gần mảnh đất kia? Cô thử dùng [Cái xẻng] khều khều, nhưng còn kém một mét nữa.

Do dự một chút, Tô Dung tiện tay tháo xuống cột tóc đang cột tóc của mình, một mái tóc đen thật dài tản ra sau đầu, làm cho cô gái nhìn qua có chút lạnh lùng cứng rắn trở nên điềm đạm hơn rất nhiều

Cô dùng tay chải đầu, tiện tay lấy một nhúm tóc tạo thành sợi cột tóc, sau đó dùng dây cột tóc cột đầu xẻng với một cái cây khô. Lần này chiều dài đã đủ, thành công khiều được chậu hoa [Hoa mặt trời] thứ ba.

Tiểu Nhị nhìn thấy Tô Dung nhanh chóng dùng xẻng đảo ba cái hố, sau đó lại chôn ba chậu [Hoa mặt trời] xuống đất. Động tác sạch sẽ nhanh gọn, nhìn một cái cũng biết ở ải đầu tiên "đồng ruộng trồng trọt" học rất nghiêm túc.

Khi đào xong hố cuối cùng, gần đặt chậu [Hoa mặt trời] thứ ba vào trong đất, đột nhiên Tô Dung nhìn Tiểu Nhị chằm chằm, giọng nói giống như gió thổi là có thể biến mất: "Vậy lần sau chúng ta lại gặp --- luật sư."

Chậu [Hoa mặt trời] cuối cùng đặt xuống đất, cả thế giới giống như vỡ tan tành. Cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt trợn to của Tiểu Nhị in vào trong đầu của Tô Dung.

Giây thứ tám khi trở về thế giới hiện thực, thông báo toàn cầu đúng hẹn vang lên ---

[Chúc mừng điều tra viên Hoa Hạ "Cà Phê" và "Con bà nó" hủy diệt nguồn ô nhiễm của vườn bách thảo Màu Đỏ, "Quái đàm vườn bách thảo Màu Đỏ" sẽ không hạ xuống Hoa Hạ nữa.]

Bình Luận (0)
Comment