Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 99

Chương 99 -
Chương 99 -

Nhưng nhìn thấy rất nhiều cũng không có nghĩa là phổ biến, vốn dĩ [Nước hạnh nhân] rất hiếm hoi. Được xem như là một loại bảo bối để cho điều tra viên thanh tỉnh đầu óc khi bị ô nhiễm, vật này hoàn toàn là có giá trị quý giá.

60 tệ quái đàm mua được một chai đúng là lời.

Sau khi chắc chắn đạo cụ của mọi người, Tô Dung ôm [Hoa mặt trời] đứng lên: "Vậy đi thôi, đừng chậm trễ thời gian. Địa điểm kế tiếp của chúng ta là ‘Phòng ấm gây trồng’."

Đám người còn chưa đi được hai bước, bên ngoài lại có một nhân viên mặc áo xanh đi vào. Người này mấy người Tô Dung đã gặp, là nhân viên lúc trước giả thành hướng dẫn viên du lịch lừa bọn họ.

"Quả nhiên các người đến rồi." Thấy mấy người Tô Dung, hắn ta bình tĩnh nói: "Điều tra viên đi tới vườn bách thảo này, không thể không tiến vào trạm nghỉ ngơi."

"Đừng có nói nhảm nữa, rốt cuộc nơi này là chỗ nào?" ‘Đầu con nhóm’ là người kém kiên nhẫn nhất, trực tiếp mở miệng mắng một tiếng.

Mà hướng dẫn viên du lịch giả này cũng không thèm để ý sự vô lý của gã, thở dài: "Nơi này? Nơi này là thiên đường duy nhất trong vườn bách thảo tội ác."

Hắn ta nói xong, dưới ánh mắt cảnh giác của bốn người, đi tới ngồi xuống một cái ghế salon: "Có muốn ngồi xuống nghe thử câu chuyện của vườn bách thảo này không?"

Nếu như là trò chơi, phần này có lẽ chính là giới thiệu về bối cảnh trò chơi. Lúc chơi game, từ trước đến giờ Tô Dung đều nhảy qua phần này, nhưng bây giờ liên quan đến tính mạng, vì qua cửa, cô quả thật không ngại nghe một chút.

Thấy mấy người ngồi xuống, lúc này hướng dẫn viên du lịch giả dùng giọng nói có chút trầm thấp của mình, kể lại một câu chuyện cũng không quá dài: "Vốn dĩ nơi này chỉ là một khu rừng bình thường, không có vườn bách thảo, không có thứ gì khác. Cho nên một ngày nào đó của năm năm trước, "nó" đột nhiên bám vào trên một cái cây. Đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, lại mang đến ác mộng không lường được cho cái cây kia và mảnh đất này. Từ đó trở đi, đến mỗi buổi chiều, cái cây kia bắt đầu tản ra một loại sương mù có thể hút đi lực lượng sinh mệnh, mới bắt đầu chỉ là một miệng nhỏ, chỉ dựa vào lực lượng sinh mệnh của một cánh rừng cũng có thể thỏa mãn. Nhưng dần, phạm vi sương mù bắt đầu mở rộng, chờ lúc nó vượt qua phạm vi rừng rậm, cuối cùng mới được chú ý."

"Sau đó vườn bách thảo này được thành lập?"

"Đúng vậy, "Sở nghiên cứu" thành lập vườn bách thảo màu đỏ dùng để thu nhận Quỷ quái này. Mới bắt đầu, "Sở nghiên cứu" chỉ là định dùng thực vật cung cấp cho Quỷ quái, nhưng chỉ có thực vật thì không có cách nào thỏa mãn được dục vọng Quỷ quái ngày càng nghiêm trọng kia, cho nên cuối cùng chỉ có thể định kỳ thả [du khách] vào trong bên trong, dùng sinh mệnh của [du khách] để thỏa mãn Quỷ quái."

"Chờ một chút "Sở nghiên cứu" là gì?" Tô Dung bắt được từ mà mình chưa từng nghe qua.

Nghe vậy, hướng dẫn viên du lịch giả kia rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời: "Quả nhiên các người là người mới, ngay cả "Sở nghiên cứu số 3" cũng không biết. "Sở nghiên cứu số 3" là tổ chức trong thế giới Quỷ quái, dùng để thu dụng những Quỷ quái nếu như không được khống chế tạo thành ảnh hưởng to lớn, nghiên cứu bọn chúng, hơn nữa bảo vệ quần chúng."

"Bảo vệ quần chúng? Dùng sinh mệnh của du khách để thỏa mãn Quỷ quái? Anh không cảm thấy là mâu thuẫn sao?" Tô Dung hơi châm chọc hỏi.

Ai ngờ nhân viên áo xanh nghe được câu này, phản ứng còn mãnh liệt hơn cô. Hắn ta cười quái dị một tiếng: "Ha! Mâu thuẫn? Nhưng mấy người đó nào cảm thấy mâu thuẫn! Từ trước đến giờ bọn họ đều cho rằng hy sinh một ít người, có thể bảo vệ phần lớn người sống mà."

Chẳng qua nghe được câu này, hình tượng một đám nhà khoa học chính nghĩa điên cuồng xuất hiện trong đầu mỗi người.

Quả nhiên mình hiểu biết qua mơ hồ đối với cái thế giới quái đàm này, Tô Dung không xoắn xuýt về vấn đề này nữa, dẫn đề tài trở về: "Sau đó thì sao? Những nhân viên áo xanh các người sao lại đến vườn bách thảo? Sao vườn bách thảo lại biến thành bộ dạng như bây giờ?"

Một chuỗi vấn đề làm cho hướng dẫn viên du lịch giả nhịn xuống sự tức giận, rõ ràng hắn ta đã tỉnh táo lại: "Chúng tôi là du khách lúc trước, năm đó tôi ý thức được vườn bách thảo này có vấn đề, sau đó định chạy trốn. Đám tay sai áo đỏ đi khắp nơi bắt tôi, cuối cùng tôi chạy đến trạm nghỉ ngơi, dưới cơ duyên xảo hợp nhận được sự che chở, mới có thể sống tạm trong vườn bách thảo đáng chết này."

"Sở nghiên cứu" không đến cứu các người sao? Dù sao bây giờ các ngươi cũng không có cách nào cung cấp sinh mệnh cho thực vật Quỷ quái nữa." Tiểu Nhị đột nhiên hỏi.

Sự tức giận của hướng dẫn viên du lịch giả lại bị khơi lên, kích động nói: "Bọn họ mới sẽ không cứu chúng tôi đâu! Đối với bọn họ mà nói, chúng tôi cũng chỉ là đối tượng nghiên cứu! Sau đó chúng tôi mới biết, trạm nghỉ ngơi này cũng là đạo cụ mà bọn họ đưa vào, dùng để hấp dẫn sự chú ý của "nó", bảo vệ những nhân viên khác."

Thì ra là như vậy. Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra, một ít nghi ngờ lúc trước đã được giải quyết dễ dàng. Sở dĩ nhân viên áo xanh không thể đi vào khu cấm màu đỏ, cùng bởi vì bọn họ chính là dùng để hấp dẫn sự chú ý của "nó". Nếu như đi vào khu cấm màu đỏ, vậy giống như dê vào bầy sói, không có một con đường sống nào.

"Dựa theo ý của anh, nhân viên áo đỏ là người của Sở nghiên cứu? Vậy đoàn du lịch thì sao? Cũng là của "Sở nghiên cứu số 3" sao?" Tô Dung thử thăm dò.

"Bọn họ là người của "Chìa khóa cứu đời". Hướng dẫn viên du lịch giả này còn nói ra một từ Tô Dung chưa từng nghe qua.

Bình Luận (0)
Comment