Triệu mập mạp vừa tiến vào, còn đi chưa được hai bước, lập tức phát hiện hai đồng đội bên trong trạm nghỉ ngơi đang giằng co. Cảm giác áp bức mãnh liệt làm cho anh ta cũng không dám đến gần, thậm chí cũng đã làm xong chuẩn bị nếu như bọn họ đánh nhau, mình sẽ cố gắng hết sức để khuyên can.
Nhưng không có, không hiểu ra sao hai người này lập tức hòa thuận, nhất thời bầu không khí thả lỏng được một chút. Triệu mập mạp ngẩn ngơ tại chỗ, mới cẩn thận đi lên: "Mới vừa rồi hai người... Đang nói gì vậy?"
"Một ít chuyện nhỏ." Tô Dung không có đặt tranh chấp này vào trong mắt, hỏi sang chuyện khác: "Anh mua cái gì?"
Cô nhìn về phía [Hoa mặt trời] ở trong tay đổi phương, trong mắt có rất nhiều nghi ngờ: "Đây là quả cầu thủy tinh đề cử sao?"
Triệu mập mạp lắc đầu một cái, cười khổ nói: "Tôi nào có tiền mua phương án* chứ, tôi là trực tiếp mua đồ giống với Tiểu Nhất cô."
*Mua phương án là đặt tay lên quả cầu thủy tinh, sau đó quả cầu thủy tinh cho ra những món đồ cần mua, cái này có giá 20 tệ quái đàm, trước đó Tô Dung đã đưa cho ông chú, sau đó mới đi vào bên trong căn phòng nhỏ.
Anh ta nói xong, lại từ trong lòng lấy ra một tấm [Bản đồ]. Quả nhiên giống với Tô Dung như đúc.
Ở trong cửa ải "Đồng ruộng trồng trọt", Triệu mập mạp là người kiếm ít nhất, tổng cộng chỉ có 70 tệ quái đàm. Giống như anh ta nói, nếu lại đưa 20 tệ mua phương án từ quả cầu thủy tinh, vậy hoàn toàn không mua được gì.
Không thể không nói, mua theo phương án của Tô Dung cũng không tìm ra chút sai lầm nào, nhất là nếu bọn họ là nhiệm vụ một người, có thể được xem là thông minh.
Không nói cái khác, ít nhất [Hoa mặt trời] +cộng với [Bản đồ] của vườn bách thảo chính là một tấm vé để cho Triệu mập mạp qua cửa. Có hai món đồ này, mới có thể có cơ hội một mình tìm cửa ra ở "Khu rừng Phù Bạch”.
Nhưng vấn đề ở chỗ này bọn họ không phải nhiệm vụ một người, mà là hợp tác đoàn đội. Trong một đội ngũ, có người có hai thứ đồ này thật ra thì đã đủ rồi, nhiều thêm trái lại trở nên phiền phức. Nếu như Triệu mập mạp có thể mua thứ hữu dụng hơn thông qua chỉ thị của quả cầu thủy tinh, có lẽ sẽ trợ giúp lớn hơn cho việc vượt qua ải của bọn họ.
Nhưng vẫn phải nói, đứng ở trên lập trường của anh ta, cái này đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Tiểu Nhị nhìn xong cười nhạo một tiếng: "Tự cho mình thông minh."
Triệu mập mạp cũng không thèm để ý sự giễu cợt của Tiểu Nhị, giống như nhớ cái gì đó, kích động hỏi: "Đúng rồi, hai người nhìn thấy tấm thông báo trên cửa không?"
"Thấy được." Tô Dung trả lời, trong lòng cũng biết là anh ta đang muốn nói cái gì.
Đúng như dự đoán, Triệu mập mạp lập tức nói: "Vậy hai người đã tìm được áo xanh chưa? Mặc nó vào chúng ta sẽ được an toàn!"
Lúc này Tiểu Nhị không chế nhạo nữa, hoặc là nói anh ta lười, chỉ là dựa vào ghế salon, nhắm mắt dưỡng thần.
Dù sao đối phương cũng là người mới, độ tha thứ của Tô Dung đối với anh ta vẫn rất cao. Nhưng ở trong quái đàm này cô xây dựng hình tượng nhân vật là một người ác không nói nhiều, coi như Tạ Kha Kha không ở đây, cũng không thể để hình tượng bị phá vỡ được.
Cho nên chỉ có thể giải thích lời ít ý nhiều: "Quái đàm sẽ tốt bụng như vậy sao?"
Một câu nói làm Triệu mập mạp thức tỉnh, anh ta mất mát cúi đầu xuống: "Tôi còn tưởng rằng có thể được an toàn..."
"Két ---"
Cửa lại bị đẩy ra, lần này quả nhiên người đi vào chính là ‘đầu con nhím’. Thấy trạm nghỉ ngơi còn có ba điều tra viên, hiển nhiên đầu tiên 'đầu con nhím' thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến, khó chịu chỉ trích: "Sao các người lại không ở cửa chờ tôi? Nếu không phải tôi..."
Triệu mập mạp không nhịn được giải thích: "Ở bên ngoài một mình sẽ bị nhân viên áo đỏ mang đi, chỉ có thể đi vào trạm nghỉ ngơi mới có thể giải quyết."
"Vậy tại sao các người không ở bên ngoài la lên một tiếng cho tôi biết chứ?" 'Đầu con nhím' không chịu buông tha, than phiền: "Các người biết lúc tôi đi ra ngoài không nhìn thấy ai cả..."
Gã còn chưa nói xong, Tô Dung đã cắt đứt lời than phiền vô dụng này: "Anh mua cái gì?"
"Tôi dựa vào cái gì nói cho cô?" 'Đầu con nhím' theo bản năng tranh cãi, làm cho Tiểu Nhị ở một bên lại bậc cười thành tiếng.
Rõ ràng là anh ta đang cười nhạo mình, nhất thời Tô Dung trở nên không vui. Vốn dĩ cô cũng không phải là người tốt lành gì, sở dĩ nguyện ý chờ ‘đầu con nhím’, trừ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo ra, càng nhiều hơn để tránh cho tình huống ba người một tổ xuất hiện.
Vốn dĩ một tổ bốn người, nếu có người phạm sai lầm thì chính là sống chết có số phú quý do trời. Nhưng nếu như người này không thức thời như vậy, cô cũng không ngại cố ý để cho gã đi thử quy tắc một chút.
Nghĩ tới chỗ này, đôi mắt của cô trở nên lạnh lẽo, lặp lại câu hỏi vừa rồi, giống như không phải đang hỏi một vấn đề, mà là đang xét xử số mạng của gã: "Anh, mua, cái, gì?"
Không biết tại sao, rõ ràng đối phương chỉ lặp lại câu hỏi, nhưng 'đầu con nhím' lại cảm thấy sợ hãi vô hình: "... Một bình [Nước hạnh nhân]."
Gã vừa nói vừa lấy ra một cái bình giống với chai nước ngọt Bắc Băng Dương, bên trong bình chứa một loại nước trong suốt không màu.
Loại đồ [Nước hạnh nhân] này, trong Đông y, nó có tác dụng trị ho khan. Nhưng ở trong quái đám, [Nước hạnh nhân] có công hiệu thần kỳ hơn, ví dụ như chữa trị, ví dụ như giảm bớt một chút ô nhiễm.
Sở dĩ Tô Dung biết loại này, là bởi vì thật ra [Nước hạnh nhân] là đạo cụ thường thấy nhất của các điều tra viên ở trong thế giới quái đàm. Ở trên diễn đàn cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ liên quan.