Nhìn sắc mặt của hắn ta, Tô Dung sao còn không biết cô đã đoán đúng chứ? Cô châm chọc cười nhạo một tiếng: "Còn muốn tôi nói tiếp không?"
Nghe vậy, nhân viên áo màu xanh như lâm đại địch, cũng không quan tâm đến chuyện giải thích, dùng tốc độ cực nhanh hốt hoảng đi lên lầu. Nhìn bộ dạng kia, giống như sau lưng có ác quỷ đuổi theo vậy.
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh, Tô Dung nhìn chăm chú vào [Hoa mặt trời] mình ôm trong lòng, trong đầu loáng thoáng có mấy suy nghĩ.
Nhân viên áo màu xanh hy vọng từ tay của mình lấy được chậu hoa này, nói cách khác bọn họ không có cách nào đến "tiệm nhỏ Đới Duy" mua. Hoặc là nói, bọn họ hoàn toàn không có cách nào tiến vào bất kỳ địa điểm du lịch, vừa đi vào sẽ bị đuổi ra. cùng đạo lý, nhân viên áo đỏ cũng không thể đi vào trạm nghỉ ngơi.
Tất nhiên đây không phải là điểm chính, điểm chính vẫn nằm trên sương mù dày đặc kia.
Trước khi Tô Dung vào, bên ngoài cũng đã bắt đầu sinh ra sương mù dày đặc, có thể thấy sương mù dày đặc cũng không phải chỉ có khu vực màu đỏ mới xuất hiện, đến thời gian nhất định, có lẽ toàn bộ vườn bách thảo đều sẽ toàn là sương mù.
Nhưng mà trạm nghỉ ngơi lại không có sương mù nào, cũng chỉ chứng minh nơi này là khu an toàn. Đây cũng là nguyên nhân Tô Dung suy đoán nhân viên áo màu xanh là muốn đi đến khu vực màu đỏ,.
Trạm nghỉ ngơi không có cách nào tiêu trừ ô nhiễm màu đỏ, nhưng [Hoa mặt trời] có thể xua tan sương mù (ô nhiễm) có phải cũng bao gồm ở khu vực màu đỏ hay không.
Nếu như nhân viên áo màu xanh chỉ muốn đến thăm dò khu bình thường, như vậy dù bị ô nhiễm thì sau khi thăm dò xong trở về trạm nghỉ ngơi thanh trừ ô nhiễm là được.
Chỉ khi chỗ bọn họ muốn đến là khu vực màu đỏ, mới có thể làm cho trạm nghỉ ngơi không có cách nào thanh trừ được, muốn không chừa thủ đoạn lấy được [Hoa mặt trời].
Còn về chuyện Tô Dung nói mục đích của bọn họ là muốn đi tìm "nó" cũng chỉ là nói vậy để thử thăm dò mà thôi.
Kết quả rất rõ ràng, cô đã thăm dò đúng rồi. Nói cách khác mặc kệ là mấu chốt qua cửa hay là chỗ ở của nguồn ô nhiễm, đại khái đều ở khu vực màu đỏ. Cụ thể một chút, chắc đều ở trong "Khu rừng Phù Bạch".
Chẳng qua trước đó, cô vẫn phải tập hợp đủ ba người đồng hành, trước tiên dựa theo tuyến đường đã định sẵn đi hết những địa điểm khác rồi lại nói sau. Tiêu trừ nguồn ô nhiễm tất nhiên có thể trực tiếp kết thúc quái đàm, nhưng lỡ như cô không tiêu diệt được thì sao? Cứ thành thật đi hết những nơi cần đi trên tuyến đường định sẵn, ít nhất cô còn có thể dùng phương pháp tương đối an toàn thông qua cửa.
Tô Dung là một nhà mạo hiểm, nhưng sinh mệnh của cô cũng rất trân quý. nếu như không phải bảo bối trân quý nhất trên thế giới này, cũng không có cách nào để cho cô dùng tính mạnh của mình đặt cược được.
Trạm nghỉ ngơi này rất trống trải, trừ nhân viên áo màu xanh mới vừa rồi, cũng không xuất hiện nhân viên khác. Tô Dung nhàm chán chờ, thuận tiện đoán xem người tiếp theo đi vào sẽ là ai.
Ngoài dự đoán chính là, người đi vào tiếp theo chính là Tiểu Nhị. Tô Dung nhíu mày một cái, nếu như cô nhớ không lầm, lúc ấy người thứ hai muốn đi vào chọn hàng hóa là Tạ Kha Kha mới đúng, nếu không phải là anh ta thì cũng chính là Văn Võ.
Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ một chút, thời gian người này đến hơi trễ. Hiệu suất mua đồ ở "tiệm nhỏ Đới Duy" rất cao, sao lâu như vậy mới đến?
Thấy ở đây chỉ có một mình Tô Dung, Tiểu Nhị cũng sửng sốt một chút: "Chỉ có cô ở chỗ này thôi sao?"
Anh ta mới vừa nói ra lời này, nhất thời Tô Dung đã hiểu: "Xem ra không chỉ có một trạm nghỉ ngơi."
Tiểu Nhị cẩn thận đi đến: "Nơi này có gì nguy hiểm không?"
"Không có." Tô Dung nghĩ nguy hiểm duy nhất đã bị cô hù dọa bỏ chạy rồi.
"Người mua xong trước anh có ai, anh mua cái gì?" Tô Dung hỏi ra hai vấn đề.
Đại khái biết bây giờ chỉ có thể dựa vào Tô Dung, Tiểu Nhị cũng trả lời rõ ràng: "Trước tôi có Văn Võ, Tạ Kha Kha, Cao Xán, Sở Nhụy. Tôi tiêu toàn bộ tiền mua cái này."
Anh ta vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một cái bình, bên trong cái bình trong suốt có chứa một con ong vàng đang bay qua lại: "Ong Kim Nhu, thực vật bị nó thụ phấn, sẽ sinh ra hảo cảm tự nhiên đối với chủ nhân của nó, sẽ không tiến hành công kích."
"Ong mật sao, cũng được." Tô Dung gật đầu một cái: "Trước tiên ở chỗ này chờ đi, chờ thêm hai người nữa chúng ta lại đi."
Cuối cùng còn dư lại chính là 'đầu con nhím' và Triệu mập mạp, Tô Dung cứ cảm thấy phân loại này là nhắm vào mình, bây giờ tổ đội chỉ còn lại cô và Triệu mập mạp là thuộc đội lúc trước.
Tất nhiên Tiểu Nhị không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, chỉ là khi thấy người tiếp theo đi vào chính là Triệu mập mạp, anh ta đột nhiên mở miệng nói: "Nếu không bây giờ chúng ta đi ngay lập tức? Vừa vặn đủ ba người."
Nghe vậy, Tô Dung sâu xa nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt như vậy làm cho Tiểu Nhị lộ ra vẻ không được tự nhiên, còn cố gắng che giấu một chút.
Lúc nói ra những lời này, anh ta lập tức biết thiết lập nhân vật người kiệm lời khiêm tốn lúc trước mình duy trì sẽ bị sụp đổ. Một người cố ý vứt bỏ đồng đội, nhất định sẽ làm cho người ta chú ý.
Nhưng ở trong quái đàm cũng sẽ không có người chú ý chút chuyện nhỏ này, thiếu một người kéo chân sau, là có thêm một hy vọng sống. Mới vừa rồi 'đầu con nhím' biểu hiện kém như vậy, anh ta nói ra những lời này cũng là hợp tình hợp lý.
Tất nhiên Tiểu Nhị có thể nghĩ đến sau khi anh ta nói ra lời này, Tô Dung sẽ vô cùng kinh ngạc, sau đó đồng ý, từ chối, hoặc cũng có thể tranh cãi với anh ta.
Nhưng anh ta không ngờ Tô Dung lại bày ra vẻ đã sớm dự đoán được, trong mắt không có chút kinh ngạc.
Là lúc trước anh ta bại lộ cái gì sao?
"Anh có thể tự mình rời đi." Tô Dung lạnh nhạt trả lời, nhìn như không có gì, nhưng trong thực tế đã cho câu trả lời rồi.
Nếu như đây chỉ là một vụ án bình thường, tất nhiên cô ủng hộ cách làm này. Đồng đội ngu như heo cứ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chờ bọn họ thắng lợi trở về là được.
Nhưng ở trong quái đàm thì không được, đợi tại chỗ đồng nghĩa với một con đường chết.
Tô Dung tự cho mình là người không phải người tốt chân chính, nhưng coi như là một trinh thám, cô cũng còn có một chút cái gọi là lương tri, cảm giác chính nghĩa.
Quả thật 'đầu con nhím' kia làm người thích đâm đầu vào chỗ nguy hiểm giống như kiểu tóc của gã vậy, nhưng dưới tình huống gã còn chưa phạm lỗi gì, chặt đứt đường sống của đối phương, Tô Dung không làm được.
Tất nhiên, còn có một nguyên nhân Tô Dung nhất định dẫn theo đầu con nhóm --- chính là tỷ lệ dung nạp lỗi sai
tỷ lệ dung nạp lỗi sai chính là phạm vi và xác suất cho phép lỗi sai xuất hiện.
Yêu cầu của vườn bách thảo là toàn bộ hành trình đều phải duy trì một tổ ba người trở lên, cái này là toàn bộ hành trình, cũng bao gồm bên trong địa điểm tham quan du lịch. Nếu như chỉ có ba người một tổ, lỡ như ở bên trong chỗ nào đó tử vong một người, vậy bọn họ sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc. Cho nên ít nhất một tổ phải bốn người, như vậy ít nhất có một người có thể làm dung nạp lỗi sai này.
Nghe vậy, lúc này Tiểu Nhị lộ ra một đôi mắt âm u lạnh lẽo mà mình giấu kín từ lúc bắt đầu nhìn chằm chằm cô, giống như một con rắn độc đang quan sát con mồi.
Tô Dung cũng không yếu thế, cô đã gặp qua tội phạm hung ác quá nhiều, chút áp lực này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện lớn gì. Trong đôi mắt đen nhánh toát ra vẻ lạnh lùng nhìn về về phía Tiểu Nhị.
Một lát sau, khi không khí gần như ngưng đọng lại, Tiểu Nhị lùi một bước trước. Anh ta nhìn Tô Dung chằm chằm một lát, sau đó hơi cong môi, nở một nụ cười không mấy chân thành, nhưng giống như có chút muốn chờ xem kịch vui: "Được rồi, hy vọng cô có thể kiên trì cái sự đối xử bình đẳng này của mình.’
Anh ta chính là người xấu, nhưng không nhất định người xấu sẽ ghét người tốt. Trên thực tế Tiểu Nhị còn hài lòng trong đội ngũ có một người tốt có nguyên tắc.
Lúc này Tô Dung nguyện ý chờ 'đầu con nhím' có thể sẽ kéo chân sau kia, như vậy tương lai cũng sẽ không bởi vì anh ta là người xấu mà vứt bỏ anh ta.
Mặc kệ mới vừa rồi cô có đồng ý hay không, Tiểu Nhị cũng đã tiếp thu, chỉ là biện pháp đối phó tiếp theo sẽ khác đi mà thôi.*