Cô mới vừa nói ra lời này, nhất thời sắc mặt của hai nhân viên này đều thay đổi. Nhân viên mới vừa nói chuyện kia giống như không có nghe cô nói gì, mỉm cười lui về phía sau: "Nếu ngài muốn ở chỗ này chờ, tất nhiên chúng tôi sẽ không quấy rầy ngài."
Người này nói xong lập tức cùng đồng bạn lui ra thật xa, nhưng cũng không có trực tiếp rời đi. Thật giống như một khi chắc chắn Tô Dung không đi vào căn nhà xanh kia, thì sẽ lại đến bắt cô.
Đến đây, Tô Dung cũng xác định bây giờ phải tiến vào trạm nghỉ ngơi.
Cô cũng không chậm trễ, nhanh chóng đi tới ngôi nhà màu xanh trước mặt. Trên cửa có dán một tờ thông báo.
1, Trong trạm nghỉ ngơi chỉ có nhân viên áo xanh, nếu như thấy nhân viên áo đỏ, mời lập tức dùng hết mọi cách đuổi hắn ta đi.
2, Cấm mang theo bất kỳ loại thực vật nào không phải mua ở "tiệm nhỏ Đới Duy" vào trạm nghỉ ngơi, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả.
3, Tất cả mệt mỏi đều có thể được thư giãn ở trạm nghỉ ngơi, trừ mệt mỏi màu đỏ.
4, Lúc rời trạm nghỉ ngơi mời đảm bảo người đồng hành của bạn không dưới hai người.
5, Trạm nghỉ ngơi không cho phép đánh nhau, tuyệt đối an toàn. Nếu như muốn vĩnh viễn được an toàn, mời thay áo màu xanh.
Giống với hai phần quy tắc lúc trước, trong phần quy tắc này [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] cũng không kiếm tra ra được chỗ sai nào.
Nhưng Tô Dung biết rõ trong phần quy tắc này có cạm bẫy, ví dụ như quy tắc cuối.
Vĩnh viễn an toàn, là từ mê người biết bao. Nhưng chỉ là thay quần áo có thể có được an toàn vĩnh viễn? Điều này sao có thể? Nhất định sau lưng có cái giá vô cùng thảm trọng!
Thấy mầm biết cây, phần quy tắc này, bao gồm hai phần quy tắc khác, sợ là cũng có không ít loại dựa vào tỉnh lược một ít tin tức mẫu chốt lấy được "quy tắc chính xác".
Rốt cuộc [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] chỉ là một máy móc, không có sự linh hoạt đầy đủ. Hoặc có lẽ đây vốn chính là âm mưu của công cụ nhắc nhở ô nhiễm.
Còn về những vấn đề khác trên quy tắc, còn có một ít thứ Tô Dung không hiểu. Ví dụ như "Mệt mỏi màu đỏ".
Tô Dung nhắm mắt, đẩy cửa ra.
Cửa mở ra một cái, không khí ấm áp đập vào mặt, càn quét sự lạnh lẽo trong cơ thể. Gần như Tô Dung không bị khống chết rùng mình một cái, mới ý thức được có lẽ từ khi tiến vào vườn bách thảo Màu Đỏ, cô có thể đã bị ô nhiễm.
Mà trạm nghỉ ngơi, là nơi có thể xua tan ô nhiễm.
Đột nhiên cô nghĩ ra được cái gì đó, "mệt mỏi" được nhắc đến trong quy tắc của trạm nghỉ ngơi chắc là chỉ ô nhiễm. Ngay cả "mệt mỏi màu đỏ” kia, Tô Dung suy đoán có thể là ô nhiễm do khu vực màu đỏ không có nhân viên trông coi trên [Bản đồ].
Nhưng dựa theo quy tắc, cô nhất định phải đi "khu rừng Phù Bạch". Nếu như ô nhiễm ở nơi đó không có cách nào giải quyết được, chờ sau khi rời khỏi quái đàm, phải đi tìm chính phủ hỗ trợ thanh trừ ô nhiễm. Nếu để thứ này ở trong thân thể, sẽ có tai họa khôn lường.
Nhưng nếu như đi đến chỗ chính phủ giải quyết ô nhiễm, vậy thân phận "Cà Phê" của cô gần như không thể giấu được. Trừ phi người ở trong quái đàm này đều chết hết giống người trong quái đàm đầu tiên kia, nhưng vì che giấu thân phận mà cố ý giết người gì đó, Tô Dung khẳng định không làm được.
Quái đàm quy tắc không thể cho người ta một cửa ải không thể thông qua, cho dù là ô nhiễm, cũng có biện pháp tránh né.
Điều kiện tiên quyết là phải biết thứ ô nhiễm kia rốt cuộc là thứ gì?
Trong đầu Tô Dung có rất nhiều suy đoán, cảm giác lạnh lẽo kia xuất hiện, chính là khi sương mù bắt đầu dâng lên.
Như vậy phương pháp giải quyết ô nhiễm hiển nhiên chính là [Hoa mặt trời] này. Coi như năng lực xua tan sương mù dày đặc thua xa ánh mặt trời, nhưng cũng có thể để cho ô nhiễm cách ra xa một chút.
Về phần tại sao lúc nãy rõ ràng Tô Dung cầm [Hoa mặt trời] nhưng vẫn bị ô nhiễm. Cô có hai suy đoán: Một là có thể bởi vì lúc mới bắt đầu cô giấu [Hoa mặt trời] trong áo khoác, bị ô nhiễm trong đoạn thời gian đó. Hai là từ khi bọn họ đi vào vườn bách thảo Màu Đỏ, sương mù có mặt ở khắp mọi nơi. Chẳng qua khi đó sương mù rất mỏng rất nhạt, cho nên cô không cảm thấy mà thôi.
Tóm lại mặc kệ loại nào, bây giờ cô đã vào trạm nghỉ ngơi thanh trừ ô nhiễm, lại có [Hoa mặt trời], cho nên cũng không cần phải sợ hãi nữa.
Chủ thể của phòng khách lầu một là màu xanh, ba cái ghế salon dài màu xanh vây quanh một cái bàn kính, trên bàn có đặt trái cây và đồ ăn vặt. Phía sau có một căn phòng vệ sinh, bên cạnh là khu hút thuốc, nhìn qua thật sự giống với một trạm nghỉ ngơi bình thường.
Một nhân viên mặc áo màu xanh thấy cô ngồi xuống thì đi đến, ở chỗ này, nhân viên mặc áo màu xanh mới đại biểu đã an toàn: "Xin chào vị khách này, xin hỏi hoa trong tay của ngài có cần tôi giúp hỗ trợ tưới nước hay không?
Nghe được câu này, Tô Dung dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên kia, lễ phép gật đầu: "Không cần, anh đi làm việc đi."
Nhân viên không rời đi, mà là tiếp tục khuyên nhủ: "Trạm nghỉ ngơi có dịch dinh dưỡng đặc chế, có lợi cho thực vật. Vị khách này, cô cũng có thể đi lên lầu tắm nước nóng, ở bên ngoài chơi một ngày chắc là rất mệt đi?"
Tô Dung không tính dây dưa với hắn ta, trực tiếp hỏi: "Anh là muốn cướp [Hoa mặt trời] của tôi đi?"
Sắc mặt của nhân viên áo màu xanh thay đổi.
"Tại sao lại như vậy?" Tô Dung tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì các người cần [Hoa mặt trời]. tác dụng của [Hoa mặt trời] là xua tan sương mù dày đặc, nói cách khác sương mù dày đặc có nguy hại rất lớn đối với các người, mà các người lại cần tiến vào bên trong sương mù. Khu có sương mù dày đặt trong vườn bách thảo Màu Đỏ là bộ phận bị tô đỏ trên [Bản đồ], các người muốn tiến vào khu cấm làm gì? Tìm "nó" sao?"
Một chuỗi vấn đề, hết lần này đến lần khác đều gãi đúng chỗ ngứa. Sắc mặt của nhân viên áo màu xanh đã vô cùng khó coi đến không thể khó coi hơn, hắn ta làm sao cũng không nghĩ đến mình chỉ là nói đơn giản mấy câu, đã làm cho ý đồ của hắn ta và bí mật của nhân viên áo màu xanh của bọn hắn bại lộ hơn phân nửa.