Thấy trong tay cô có hai món đồ, tất cả mọi người đều bu lại. Đối với bọn họ mà nói, người đầu tiên đi vào rất có tính tham khảo: "Tiểu Nhất, cô mua cái gì vậy?"
"Một tấm [Bản đồ] vườn bách thảo, cùng với một chậu [Hoa mặt trời] xua tan sương mù." Tô Dung trả lời: "Vừa khéo tổng cộng hết 70 tệ quái đàm."
Sở Nhụy thất vọng: "Hả? Không có một món đồ bảo vệ mình sao?"
Ở mặt này 'đầu con nhím' rất tỉnh táo, chế nhạo nói: "70 tệ quái đàm, cô còn muốn thứ tốt gì?"
Không để ý đến tranh chấp giữ bọn họ, Tô Dung cất giọng nói: "Một đội ít nhất phải có một tấm [Bản đồ]."
Nếu như cô đoán không sai, chỗ dùng của [Bản đồ] này gần như là rất cần thiết bên trong quái đàm. Mỗi người một tấm tất nhiên là tốt nhất, tệ nhất cũng phải một đội có một tấm [Bản đồ]. Nói những lời này vì để tránh có người thấy cô đã mua rồi, thì không mua.
Quả thật người có ít tiền mua [Bản đồ] sẽ hơi thua thiệt một chút, nhưng phía trên có tọa độ của người mua, lỡ như bị lạc đàn, hoàn toàn có thể dựa vào [Bản đồ] tìm được mục tiêu điểm đến.
Quả nhiên Văn Võ hiểu ý của cô: "Tôi sẽ mua một phần."
Tạ Kha Kha cũng rất có tiền: "Tôi cũng sẽ mua!"
"Cậu nghe lời khuyên của quả cầu thủy tinh đi." Tô Dung không vui nói.
Những người còn lại không lên tiếng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Có người là không có nhiều tiền trong thế giới hiện thực, cho nên tầm nhìn nhỏ, chỉ muốn chiếm tiện nghi, không ý thức được tầm quan trọng của [Bản đồ],
Nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở rồi, Tô Dung cũng không phải là thánh mẫu. Thấy có vài người không đặt lời của cô trong lòng, Tô Dung cũng lười nhắc nhở tiếp.
Vốn là cô muốn ở một bên chờ những người khác ra, kết quả hướng dẫn viên du lịch lại đến đuổi người: "Sau khi mua đồ xong ở tiệm nhỏ Đới Duy thì lập tức rời đi, không nên chậm trễ, cũng không nên lại vào lần nữa.”
Tô Dung lập tức nghĩ ra được ý đồ của hắn ta, đây là muốn để cho bọn họ mỗi người mỗi ngã ở chỗ này!
Cô vội vàng cao giọng nhắc nhở: "Quy tắc của xe buýt là đúng!"
Cô không dám nói thẳng đi đến trạm nghỉ ngơi chờ những người khác, bởi vì theo quy tắc của vườn bách thảo thì sẽ không có trạm nghỉ ngơi. Ở trước mặt nhân viên người ta nói công khai như vậy bị đánh cũng là tự mình tìm.
Cô nói xong lời này cũng không chậm trễ nữa, đi nhanh ra khỏi tiệm nhỏ Đới Duy. Mặc dù hướng dẫn viên du lịch không phải ở phe của bọn họ, nhưng dựa theo quy tắc thì không thể chủ động hại bọn họ. Cho nên nhắc nhở của đối phương là chính xác, mua xong đồ còn ở tiệm nhỏ hoặc là lại đi vào có thể sẽ xảy ra chuyện kinh khủng.
Đi ra khỏi tiệm nhỏ Đới Duy, Tô Dung bất ngờ phát hiện, so sánh với trước khi đi vào, bên ngoài hình như xuất hiện sương mù, không khí đều biến thành màu trắng nhàn nhạt. Ngay cả nhiệt độ hình như cũng hạ xuống, để cho cô cảm nhận được một trận lạnh lẽo.
Đột nhiên sương mù xuất hiện để cho Tô Dung cảm giác được vườn bách thảo trở nên nguy hiểm hơn. Cái này cũng rất dễ suy đoán, hai ải trước (hoạt động trồng cây +gặp hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh) cũng không có người nào chết, nguy hiểm duy nhất đại khái chính là "phương thức trấn an thực vật".
Đây đối với một quái đàm thật không quá dễ dàng
Rất rõ ràng, nguy cơ ở phía sau. Hơn nữa nhất định vừa đến chính là sát chiêu lớn. Trước mắt ít đi mấy thứ kiếm được tiền... Tô Dung mím môi, rõ ràng lần này bọn họ lành ít dữ nhiều.
Cô lấy [Hoa mặt trời] đang nhét trong áo khoác ra, [Hoa mặt trời] tản ra ánh sáng nhàn nhạt để cho Tô Dung yên tâm không ít. Cô đứng ở bên ngoài tiệm nhỏ Đới Duy, quan sát xung quanh.
Cách đó không xa có một ngôi nhà màu xanh dựng ở đó, Tô Dung dám khẳng định, lúc bọn họ đến không có căn nhà này.
Bên cạnh căn nhà này có một tấm bảng dự đứng, phía trên viết mấy chữ thật to ---"Trạm nghỉ ngơi".
Trạm nghỉ ngơi lại bỗng nhiên xuất hiện? Tô Dung thật sự bị làm cho kinh ngạc, ngay sau đó lập tức đã hiểu. Đúng rồi, dựa theo cô suy đoán, trạm nghỉ ngơi là vì chuẩn bị cho quy tắc một tổ ít nhất ba người của quy tắc xe buýt.
Bây giờ cô một mình ở bên ngoài, đây không phải là vi phạm quy tắc sao?
Đây cũng là mục đích của hướng dẫn viên du lịch, cố ý tách bọn họ ra, để cho mỗi người bọn họ đều có thể nhìn thấy được trạm nghỉ ngơi, sau đó đưa ra lựa chọn của mình,.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tô Dung cũng không vội đi đến. Mà là dựa vào tường của tiệm nhỏ Đới Duy, cúi đầu nhìn [Bản đồ].
Trên xe buýt có tuyến đường cố định cho chuyến du lịch này của bọn họ, trước thời hạn nhìn qua vị trí trên [Bản đồ], dưới tình huống hỗn loạn cũng sẽ không luống cuống tay chân.
"Đồng ruột trồng trọt" cùng với "tiệm nhỏ Đới Duy" đã đi qua rồi, tiếp theo chính là "phòng ấm gây trồng" cùng với" khu rừng Phù Bạch".
Để cho Tô Dung cảm thấy bất ngờ chính là, "khu rừng Phù Bạch" lại có màu đỏ bên trong [Bản đồ]!
Màu đỏ tượng trưng không có nhân viên trông coi, cũng chính là khu cấm ghi rõ trong quy tắc của vườn bách thảo.
Trên tuyến đường cố định của bọn họ lại có khu cấm, nói thật nếu như không phải trong quy tắc quy định phải đi, cô thật sự không muốn đi chút nào.
Hoặc là nói nếu như không có [công cụ nhắc nhở ô nhiễm], có khả năng rất lớn cô sẽ cho rằng quy tắc xuất hiện sai lầm.
"Xin chào vị du khách này, sao ngài lại đứng một mình ở chỗ này?" Không biết từ lúc nào, có hai nhân viên mặc áo đỏ đi tới trước mặt Tô Dung, nhỏ giọng hỏi cô.
Tô Dung chỉ tiệm nhỏ sau lưng: "Tôi đang chờ nhóm bạn của mình, bọn họ lập tức sẽ đi ra."
Hai nhân viên kia liếc nhìn nhau, ăn ý đi hai bên Tô Dung, một người trong đó lễ phép nói: "Chỗ này không có ghế, chúng tôi dẫn ngài đến chỗ khác chờ đi."
Nhìn động tác của bọn họ, Tô Dung lập tức ý thức được một khi mình từ chối lần nữa, chắc chắn hai người này sẽ cưỡng ép mình rời đi.
Còn về sẽ cưỡng ép mang đi đến chỗ nào... Dù sao cô không cho rằng mình vi phạm quy tắc sẽ có kết quả tốt.
Cô lặng lẽ đút tay phải vào trong túi, ngón tay đè lên cái nút ấn của chuôi xẻng, lúc nào cũng có thể phát động tấn công. Ngoài mặt thì vô cùng bình tĩnh, thăm dò nói: "Tôi có thể đi đến trạm nghỉ ngơi ở đối diện."