Lần này ông chú nhìn bọn họ một vòng, sau đó mới lắc đầu nói: "Sẽ không giống nhau."
"Những thứ này có thể mang ra khỏi vườn bách thảo không?" Đột nhiên Tiểu Nhị hỏi.
Ông chú nhìn anh ta một cách sâu xa: "... Tất nhiên."
Nghe vậy, Tô Dung quả quyết dẫn đầu đưa ra 20 tệ quái đàm: "Cho tôi mua phương pháp một lần."
"Được, mời theo tôi vào trong phòng nói chuyện." Ông chú mở cửa phía sau quầy, mời Tô Dung đi vào.
"Tiểu Nhất..." Sở Nhụy lo lắng gặp nguy hiểm, Tô Dung lắc đầu một cái, trấn an cô ấy một chút, sau đó chủ động đi vào. Nếu xảy ra chuyện cũng sẽ không đơn giản lập tức xảy ra chuyện như vậy, không có gì phải sợ.
Trong phòng không có gì đặc biệt cả, chỉ là một cái bàn và một cái ghế, cùng với một quả cầu thủy tinh. Nhìn giống như một căn phòng xem bói gì đó.
Ông chủ ngồi ở ghế sau bàn, tỏ ý Tô Dung ngồi đối diện với mình, sau đó nói: "Cô để bàn tay lên quả cầu thủy tinh này, nó sẽ dựa vào tiền quái đàm mà cô có cho ra phương án mua gì có điều kiện tốt nhất."
Vậy còn thật tiện lợi, Tô Dung nghĩ như vậy, đặt tay lên. Quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, ánh sáng không ngừng chập chờn rồi ngưng kết, rất nhanh ngưng tụ thành ba món đồ -- Một tấm bản đồ, một chậu hoa màu vàng, một cái xẻng.
"[Bản đồ của vườn bách thảo] 20 tệ quái đàm, [Hoa mặt trời] 50 tệ quái đàm, [Cái xẻng] 200 tệ quái đàm." Ông chú thuần thục báo giá cả ra.
Nghe được giá cả của ba món đồ này, Tô Dung kinh ngạc trợn to mắt: "[Cái xẻng] này 200 tệ quái đàm? Tôi có thể biến bọn chúng dùng để làm gì không?"
Nhưng tiệm bên trong quái đàm hiển nhiên sẽ không cho cô quá nhiệm thuận lợi, ông chú lắc đầu một cái: "Chỉ có sau khi mua tôi có thể nói cho cô tác dụng của nó. Cô muốn mua sao? Nếu như không cần, bây giờ có thể đi ra ngoài."
“Muốn mua không?" Tô Dung do dự. Cô tổng cộng có 290 tệ quái đàm, thật sự muốn dùng hết trong một quái đàm sao? Nhất là thậm chí cô cũng không biết thứ mình mua có tác dụng gì.
"Mua!"
Rất nhanh cô đã suy nghĩ xong, có ví tiền màu đen, cô hoàn toàn không cần quá lo lắng vấn đề tiền bên trong quái đàm. Cái quái đàm này vốn dĩ là quái đàm vượt qua độ nguy hiểm bình thường, cô không thể vì nhỏ mất lớn. Hơn nữa những đồ vật này có thể mang ra khỏi quái đảm, sẽ không bị lỗ.
Lập tức hoàn thành một đơn hàng lớn, ánh mắt của ông chú nhiệt tình không ít, nhanh chóng từ trong hộc tủ tìm ra ba kiểu đồ này, thành khẩn nói: “Cô đã làm ra một quyết định chính xác."
---
Đến cùng cũng đã tiêu rồi, Tô Dung cũng không xoắn xuýt nữa, ngồi ở trên ghế tỏ ý ông chú giới thiệu những thứ này cho mình.
"Chắc cái [Bản đồ] này không cần tôi giới thiệu đi, là [Bản đồ] của vườn bách thảo chúng ta, phía trên nó còn sẽ hiện ra tọa độ của cô. Thứ đáng giá nhắc đến chính là, khu vực có màu đỏ sẽ không có nhân viên trông chừng. Nơi đó sương mù dày đặc quanh năm không có cách nào xua tan, vô cùng nguy hiểm."
Ông chú nói xong, giơ chậu hoa màu vàng kia lên: “Lúc này sẽ cần [Hoa mặt trời] hỗ trợ! [Hoa mặt trời] có thể xua tan sương mù dày đặc ở một khoảng cách xung quanh nhất định. Tất nhiên chậu [Hoa mặt trời] này không chỉ có thể xua tan sương mù dày đặc của nơi này, trừ tỏa nhiệt ra, chuyện mà ánh sáng mặt trời có thể làm được nó cũng có thể làm được. Hơn nữa nó cũng không cần tưới nước, chỉ cần kịp thời phơi nắng là được, là một mặt trời nhỏ cần thiết khi đi ra ngoài du lịch."
Những lời này có cảm xúc vô cùng mạnh mẽ giống như lợi quảng cáo trong tivi. Chẳng qua tác dụng của hai món đồ này cũng làm cho trong lòng cô có một ít suy đoán, hướng suy nghĩ cũng đã rõ ràng hơn rất nhiều.
"Cuối cùng là [Cái xẻng] này, cô tuyệt đối đừng xem thường nó!" Ông chú nhìn [Cái xẻng] quê mùa kia như nhìn bảo bối: "[Cái xẻng] này có thể tùy tiện đào bất kỳ loại đồ vật nào trong đất ra."
Ông ta suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Tất nhiên, xem như là vũ khí, [Cái xẻng] này cũng có độ cứng rắn vượt qua bình thường. Cô phải biết, nếu ở chỗ khác dù có nhiều tiền quái đàm cũng không mua được [Cái xẻng] này!"
"Vậy tại sao chỗ này lại bán rẻ như vậy?" Tô Dung cũng ý thức được những món đạo cụ này đúng là quá rẻ, trừ [Bản đồ] kia, những thứ khác mang ra khỏi quái đàm cũng có thể phát huy được tác dụng rất lớn.
"Bởi vì là hoạt động nha." Ông chú cười híp mắt nói.
Không xoắn xuýt về vấn đề này nữa, Tô Dung lại nhìn về phía [Cái xẻng]. Đây là thần khí trong vườn bách thảo. Cô định nghĩa với [Cái xẻng] nhìn qua không có gì nổi bậc này.
Ở một nơi chỉ số nguy hiểm nhất chính là sinh vật, thì một [Cái xẻng] có thể đào được bất kỳ loại sinh vật nào ra khỏi đất,không phải là thần khí sao?
Khó trách giá lại cao như vậy, quả nhiên đắt có đạo lý của đắt.
Chẳng qua ba vật phẩm này ở chung một chỗ, lại để cho Tô Dung càng xác nhận suy đoán mới vừa rồi.
Cô hơi cúi đầu, nhận lấy ba món đồ này, suy nghĩ một chút hỏi: "Tôi cứ cầm [Cái xẻng] này như vậy sao?"
Nếu quả thật như vậy, thật sự không tiện chút nào.
"Tất nhiên không phải!" Ông chú lập tức cười nói: "Đây chính là hàng hóa đắt tiền nhất của vườn bách thảo chúng tôi, tất nhiên sẽ không để cho ngài cảm thấy mua uổng tiền."
Ông ta lấy lại [Cái xẻng], chọc hai cái xuống đất. Vốn dĩ [Cái xẻng] cao hơn nửa người thoáng một cái biến thành một món đồ chơi mini lớn chừng bàn tay.
Ông chú dương dương tự đắc nói: "Cầm cái này đâm xuống đất hai cái thì sẽ nhỏ lại, nếu như muốn đổi trở lại, đè xuống cái nút bật ra ngoài ở trên cái chuôi xẻng là được. Như thế nào? Thuận lợi đi!"
“Lúc [Cái xẻng] trở nên lớn lên, nút ấn sẽ không hiện ra, chỉ có lúc nhỏ mới xuất hiện thôi.”
"Quả thật thuận lợi." Tô Dung hài lòng gật đầu một cái, bỏ xẻng đã làm nhỏ vào trong túi.
"Như vậy, chậu hoa thì sao?" Cô giơ chậu [Hoa mặt trời] lên hỏi: "Vật này vẫn luôn cầm cũng không có tiện, nhất là ở những nơi khác."
Lúc này ông chú không hòa nhã nữa, lộ ra nụ cười dối trá của thương nhân: "Đồ 50 tệ quái đàm, cô trông cậy nó tốt bao nhiêu?"
Tô Dung bị nói cho nghẹn họng, trái lại lời này cũng có lý. Cô không tham lam nữa, một tay cầm chậu hoa, một tay cầm [Bản đồ], đi ra ngoài với ông chú.