Trong quy tắc nói [có thể tin tưởng hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ], tất nhiên có thể hiểu những lời này thành, hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ sẽ lo nghĩ hoàn toàn cho bọn họ, nhưng cũng có thể hiểu thành bọn họ có thể xin giúp đỡ từ đối phương.
Hai cái này nhìn thì giống như không khác gì cả, nhưng thật ra thì đại biểu hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ đứng về phía bên nào. Loại thứ nhất hướng dẫn viên du lịch sẽ là một đội với điều tra viên, hoàn toàn có thể tín nhiệm. Loại thứ hai chính là hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ ở trận doanh Quỷ quái, mặc dù bị quy tắc cưỡng ép, cần cung cấp manh mối cho bọn họ, nhưng sẽ lấy các loại phương thức bẫy bọn họ.
Trước đó hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ cố ý để cho hướng dẫn viên du lịch mũ xanh xuất hiện trước mặt bọn họ, để cho Tô Dung không thể không tin tưởng vào suy đoán thứ hai.
Nếu hướng dẫn viên du lịch mũ đỏ có vấn đề, vậy đoàn du lịch sắp xếp người mũ đỏ làm hướng dẫn viên du lịch thì sao?
Nói thật từ lúc bắt đầu Tô Dung đã không cho rằng đoàn du lịch là một phe tốt, cười chết, kéo bọn họ vào trong thế giới của quái đàm thì có gì mà tốt chứ!
Quái đàm này là quái đàm mà Tô Dung gặp phải nhiều phe cánh nhất: Phe đoàn du lịch, phe vườn bách thảo, phe màu xanh (mũ xanh, áo xanh).
Phe áo xanh rõ ràng không hợp với hai phe còn lại, nhưng từ cách làm của hướng dẫn viên du lịch mũ xanh, sợ rằng bọn họ cũng hoàn toàn không phải là quan hệ đối lập.
Mà phe vườn bách thảo và đoàn du lịch cũng không nhất định là quan hệ đồng minh, một chuyện này từ quy tắc mâu thuẫn giữa hai bên có thể đoán được.
Như vậy vấn đề lại đến — Ở một chuyến du lịch tràn đầy rắc rối thế này, các điều tra viên sắm vai trò gì?
Đầu tiên có thể khẳng định bọn họ không phải là du khách, nếu không cũng không cần đóng vai du khách. Nhưng nếu như là điều tra viên, đoàn du lịch cũng không cần phải giúp đỡ che giấu thân phận.
Lúc này chỉ mới vừa trải qua ải đầu tiên, nghĩ những thứ này còn hơi sớm. Tô Dung sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên, phát hiện bọn họ vừa khéo đến mục tiêu tiếp theo.
Đây là một cửa tiệm không lớn, bên ngoài tường sơn màu vàng, phía trên có một tấm bảng được dây đèn nêông đủ loại màu sắc vòng quanh --- "Tiệm nhỏ Đới Duy".
Bên tay phải của cửa đặt một tấm bảng màu đen nhỏ, trên bảng đen có chữ viết từ phấn, Sở Nhụy lẩm bẩm đọc: "Hàng hóa của tiệm nhỏ Đới Duy rất đầy đủ, có thể cung cấp cho du khách tùy ý chọn lựa. Nếu như không biết mua cái gì, có thể tiêu 20 tệ quái đàm mua một phần phương án thích hợp với bạn."
"20 tệ quái đàm!" Triệu mập mạp kêu lên thành tiếng: "Giật tiền à!"
Anh ta tổng cộng chỉ có 70 tệ quái đàm, nếu tiêu hết 20 tệ mua phương án, cũng chỉ còn lại 50 tệ. 50 tệ quái đàm có thể mua được cái gì chứ?"
"Chúng tôi không bắt buộc du khách phải mua." Một nhân viên đi ra từ tiệm, mỉm cười nói. Nói xong vươn tay ra, mời mọi người đi vào.
Triệp mập mạp tiến đến bên cạnh Tô Dung nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhất, cô có mua không? Mua phương án gì đó."
Ở trong mắt anh ta, Tô Dung chính là người có chỉ số thông minh đứng hàng đầu trong đám người, tiền quái đàm cũng gần với anh ta, là người tham khảo tốt nhất.
Mấy người kia, nhất là Sở Nhụy, Tiểu Nhị kiếm được tiền gần bằng Tô Dung, cũng vểnh tai lên, muốn tham khảo câu trả lời của Tô Dung.
"Mua." Vốn dĩ Tô Dung cũng có không ít tiền, dĩ nhiên coi như cô không có nhiều, cũng sẽ mua. Dù sao thép tốt phải dùng trên chỗ cần thiết, thà tiêu phí nhiều tiền mua vớ vẩn một trận, không bằng tiêu thêm chút tiền mua tinh phẩm thích hợp với mình.
Đi vào trong tiệm, trên kệ hàng đều bày la liệt đạo cụ. Nếu như điều tra viên có lý lịch đủ già dặn, thấy những mấy thứ đồ giá rẻ chất lượng này sẽ mừng như điên. Nhưng không may nơi này chỉ một đám người mới có ít tiền không tay, chỉ có thể không hiểu nhìn những bảo bối này.
Khác với bọn họ, các du khách dân địa phương đều ghét bỏ những thứ này trong tiệm. Một đám người cực kỳ hùng hổ, vừa bắt bẻ khắp nơi, vừa mắng nhân viên: "Cái nơi rách nát này sao không có thứ gì cả? Các người cũng quá phế vật rồi đi!"
Tình huống này cũng sẽ không làm cho Tô Dung kinh ngạc, nhưng lúc này cô lại phát hiện, cô có thể rõ ràng cảm nhận được năng lực xúi giục của những du khách dân địa phương này được tăng cường, ngay cả cô cũng đã có suy nghĩ muốn đi mắng nhân viên.
'Đầu con nhím' lại không nhịn được, buộc miệng mắng tục. Chỉ là cũng may gã còn có chút lý trí, không có mắng thô tục với nhân viên, sau khi buộc miệng mắng thì ý thức không đúng, che miệng không dám nhúc nhích.
"Những người này..." Vẻ mặt của Văn Võ trở nên nghiêm trọng: "Có thể ảnh hưởng đến chúng ta sao?"
Lúc trước Tô Dung cũng có suy nghĩ giống anh ta, nhưng nhìn tình huống bây giờ, trái lại cô có một suy nghĩ khác: "Không nhất định là vấn đề của bọn họ, cũng có thể là vấn đề của bản thân chúng ta."
Cô là được thêm lực lượng tinh thần, hơn nữa không có bất ngờ gì xảy ra, cũng là người duy nhất có lực lượng tinh thần trong những người này. Theo lý thuyết đối mặt với ảnh hưởng của Quỷ quái, cô tuyệt đối sẽ ít ảnh hưởng hơn người khác.
Nhưng không có, trừ 'đầu con nhím' tương đối xúc động ra, những người còn lại đều giống như cô, chỉ có xúc động hơn nữa, nhưng cũng không đến loại trình độ mắng ra miệng.
Cho nên càng có khả năng là tự bản thân bọn họ xảy ra vấn đề, mà không phải do bị ảnh hưởng từ cái gì đó.
Đối mặt với tình huống rối loạn này, hướng dẫn viên du lịch đứng ở một bên không nói lời nào. Nếu hỏi thì câu trả lời chính là hy vọng du khách có thể tự chủ mua sắm, đoàn du lịch sẽ không can thiệp quyết định của bọn họ.
Chờ sau khi các dân địa phương hùng hổ rời khỏi tiệm xong, Tô Dung đi về phía ông chú trung niên mập mạp mặc áo đỏ duy nhất trong tiệm: "Chào chú, xin hỏi trong tiệm này đồ có giá rẻ nhất là bao nhiêu tiền?"
"20 tệ quái đàm." Ông chú có tính tình tốt trả lời, cũng không có bị ảnh hưởng bởi tình huống lộn xộn mới vừa rồi.
Văn Võ ở bên cạnh hỏi: "Nếu chúng tôi mua phương án, thì ai cũng giống nhau sao?"